Diệp Quân cau mày, hơi khó xử, chẳng lẽ thật sự phải đối đầu trực diện với phong ấn mà Thần Nhất để lại sao?
Hiện tại hắn ở lại nơi này là rất nguy hiểm, vì một khi nguỵ thần đến hắn chắc chắn sẽ toi đời.
Lúc này, người phụ nữ đột nhiên nhận lấy Tổ Nguyên trước mặt.
Diệp Quân sửng sốt.
Cái quái gì vậy?
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi đừng nghĩ linh tinh, ta còn chưa đến mức phải chút cướp Tổ Nguyên này của ngươi”.
Diệp Quân nghi ngờ: “Vậy tông chủ là đang?”
Người phụ nữ bình tĩnh nói: “Không phải ngươi muốn đi ra ngoài à? Ta nghĩ cách giúp ngươi”.
Diệp Quân vội hỏi: “Cách gì cơ?”
Người phụ nữ đáp: “Đang nghĩ”.
Diệp Quân: “???”
Người phụ nữ chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ nghiêm chỉnh: “Võ Tông của ta sẽ thèm chút Tổ Nguyên này của ngươi chắc? Ngươi yên tâm, ta nói nghĩ cách thì sẽ nghĩ cách, ngươi tạm thời cứ ở lại Võ Tông, đợi ta nghĩ ra cách rồi sẽ giúp ngươi ra ngoài”.
Diệp Quân hỏi: “Bao lâu?”
Người phụ nữ giơ một ngón tay.
Diệp Quân nói: “Một ngày à?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Một năm”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm người phụ nữ, không nói gì.
Người phụ nữ ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nửa năm?”
Diệp Quân khẽ thở dài: “Cô nương, ta không có nhiều thời gian như thế đâu, ta cho tiền bối ba ngày, trong vòng ba ngày người phải nghĩ cách giúp ta rời khỏi đây, nếu không tiền bối phải trả lại Tổ Nguyên cho ta”.
Người phụ nữ im lặng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!