Huyền Âm không nói gì thêm mà xoay người rời đi.
Sau khi Huyền Âm đi, một ông lão sau lưng Mạt Tiều trầm giọng nói: “Tiều trưởng lão, sao ta có cảm giác Võ Tông này không đáng tin cậy cho lắm?”
Mạt Tiều trầm giọng nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng bọn họ thôi”.
Trưởng lão kia gật đầu, không nói gì thêm.
Nơi này có phong ấn, bọn họ chỉ có thể chọn tin tưởng Võ Tông này thôi.
…
Sau khi rời khỏi Võ Tông, Huyền Âm đi thẳng vào một dãy núi.
Diệp Quân đang tu luyện dừng lại, hắn nhìn về phía Huyền Âm, cười chào hỏi: “Huyền tông chủ”.
Huyền Âm nhìn chằm chằm Diệp Quân với nét mặt rất nặng nề, khoảng thời gian này bà ta phát hiện, mỗi ngày Diệp Quân đều đang đối kháng với sức mạnh phong ấn kia.
Mà lúc này thực lực của Diệp Quân cũng đã tiến bộ rất nhiều so với trước đó.
Huyền Âm thôi suy nghĩ, cười nói: “Diệp công tử, bốn gia tộc hậu duệ thần linh bên ngoài đã phái người đến Võ Tông của ta rồi”.
Diệp Quân lau mồ hôi trên mặt, sau đó cười nói: “Có lẽ là muốn nhờ Võ Tông bắt ta?”
Huyền Âm gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nhìn Huyền Âm: “Huyền Tông chủ có suy nghĩ khác không?”
Huyền Âm nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Ngươi đúng là không có lương tâm, nếu ta có suy nghĩ khác thì còn đến gặp riêng ngươi sao?”
Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.
Huyền Âm nghiêm túc nói: “Diệp công tử, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi kéo dài được một khoảng thời gian. Có thể nhìn ra chắc chắn bốn gia tộc hậu duệ thần linh sẽ không bỏ qua, cho nên ngươi phải có kế hoạch sớm đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.
Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, ba mươi luồng Tổ Nguyên chậm rãi bay tới trước mặt Huyền Âm.
Huyền Âm lập tức cau mày: “Ngươi làm thế là có ý gì?”
Diệp Quân giải thích: “Cảm ơn sự giúp đỡ của Huyền Tông chủ, đây là chút tấm lòng của ta, xin hãy nhận lấy”.