Tần Quan nhìn về phía An Nam Tịnh: “Bà đánh á?”
An Nam Tịnh lắc đầu.
Tần Quan thắc mắc.
An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Ta gọi người”.
Dứt lời, bà ấy ngẩng đầu nhìn lên: “Ra ngoài đánh một trận đi”.
Vụt!
Một tia kiếm quang bay xuống từ trên trời, sau đó một người đàn ông mặc trường bào màu xanh chậm rãi đi ra từ trong kiếm quang kia…
Ra ngoài đánh một trận!
Nhìn thấy người đàn ông áo xanh đi ra từ bên trong kiếm quang, Tần Quan lắc đầu cười khẽ, bà ấy thấy hơi bất ngờ, vì bà ấy cho rằng An Nam Tịnh muốn đích thân đánh một trận với thần linh kia, không ngờ An Nam Tịnh lại gọi người.
Gọi cả cha chồng mình tới.
Hơn nữa người đến còn là bản thể.
Sau khi xuất hiện, người đàn ông áo xanh nhìn về phía An Nam Tịnh, cười nói: “Đi theo ta nhé?”
An Nam Tịnh ngẩng đầu nhìn thần linh trong hư không phía xa: “Chiến đấu với kẻ đó một trận đi”.
Người đàn ông áo xanh ngẩng đầu nhìn về phía thần linh, lúc này, thần linh cũng đang nhìn ông ấy.
Thần linh kia đang định lên tiếng thì người đàn ông áo xanh chợt vung tay áo, kiếm trong tay ông ấy bay lên cao, thần linh kia còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị thanh kiếm này đâm vào giữa chân mày.
Vô số người xung quanh hoá đá.
Bị giết trong nháy mắt?
Trần Du trợn to mắt như chuông đồng, đầu óc trống rỗng.
Đây là thần linh đó!
Thần linh lại bị giết trong nháy mắt như thế ư?
Lúc này đám cao thủ ở sau lưng Tần Quan cũng tỏ vẻ khó tin, lúc thần linh xuất hiện, chỉ với một hơi thở đã khiến họ không dám có chút suy nghĩ phản kháng nào. Mà người đàn ông áo xanh này lại có thể giết chết đối phương trong nháy mắt chỉ bằng một chiêu kiếm.
Đáng sợ!