Mạt Thiên Đô nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp Quân, ngươi không quan tâm đến sự sống chết của cha mẹ mình, ngươi có biết hành động này của ngươi khiến cha mẹ ngươi phải trả giá thế nào không? Bọn họ sẽ sống không bằng chết…”
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Ta quyết định sẽ nói cho ngươi một sự thật”.
Mạt Thiên Đô nhíu mày với vẻ nghi hoặc.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Trong nhà ta, tỷ đệ ta là yếu nhất”.
Mạt Thiên Đô sững sờ, lúc này, một ông lão từ phía xa chạy tới, ông lão này chính là Tam trưởng lão mà ông ta cử tới nhà họ Trần xin cứu viện.
Sắc mặt Tam trưởng lão trắng bệch, run rẩy nói: “Tộc trưởng… gia chủ nhà họ Trần, Trần Du đã bị nổ tung rồi. Bọn họ… đều bị giết hết rồi”.
Đầu óc Mạt Thiên Đô trở nên trống rỗng, Trần Du bị tiêu diệt rồi hả?
Sao có thể chứ?
Mạt Thiên Đô không thể chấp nhận được sự thật này.
Diệp Quân nhìn Mạt Thiên Đô, hắn biết mẹ sắp đến thời đại cũ này rồi.
Cách đó không xa, sắc mặt Mạt Thiên Đô tái nhợt, mọi thứ đã kết thúc. Nhưng lúc này, ông ta lại nhớ tới một người, đó chính là Mạt Yêu Yêu.
Hóa ra người tỉnh táo nhất trong nhà họ Mạt lại là con gái ông ta. Nếu lúc đầu nghe theo lời của Mạt Yêu Yêu, trừ khử nhà họ Vương trước, sau đó âm thầm quan sát sự thay đổi thì bây giờ nhà họ Mạt đã là người được lợi nhất…
Mạt Thiên Đô cười khổ, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhẹ giọng nói: “Thì ra tiên tổ thần linh cũng không phải vô địch thật sự…”
Nói xong ông ta hoàn toàn biến mất.
Lúc đầu ông ta không nghe lời Mạt Yêu Yêu là vì quá tự tin. Ông ta cho rằng tiên tổ thần linh là vô địch, có được con át chủ bài này, nhà họ Mạt sẽ bất khả chiến bại, nhưng ông ta không ngờ tiên tổ thần linh lại yếu như vậy.
Nếu biết trước tiên tổ thần linh yếu như vậy, ông ta sẽ không liều chết.
Đáng tiếc, tất cả đã muộn rồi.
Sau khi Mạt Thiên Đô chết, Diệp Quân và Diệp An định giải quyết nốt đám cường giả nhà họ Mạt, nhưng đúng lúc này, một cô gái xuất hiện, cô gái này mặc một chiếc váy đỏ, cực kỳ quyến rũ.
Nhìn thấy người đến, Diệp Quân hơi bất ngờ: “Là cô!”
Người tới chính là Mạt Yêu Yêu.
Diệp An nhíu mày: “Vợ đệ à?”
Diệp Quân bất lực: “Tỷ tỷ, sao tỷ nhìn ai cũng nói là vợ đệ thế?”
Diệp An nhìn hắn: “Dây dưa ít thôi, nếu không sau này hậu viện của đệ sẽ phát hỏa đấy”.
Tiểu Tháp nói: “Thật ra đều là mấy cô gái mê hoặc tiểu chủ… mấy cô gái hiện thực hơn đàn ông, đàn ông xấu xí sẽ không biết con gái chủ động cỡ nào…”