Hôm này, một cô gái áo bào trắng đi tới cổng Thần Giới, cô ta vừa lại gần cổng Thần Giới thì một luồng thần quang đã bao phủ, ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp đất trời: “Phàm nhân dừng lại”.
Cô gái mặc áo bào trắng lắc đầu, phất tay áo.
Ầm!
Luồng thần quang kia vỡ tan, đồng thời cổng vào Thần Giới cũng bị xóa sổ.
“Ồ?”
Lúc này, một giọng nói cổ xưa đột nhiên vang lên từ sâu trong Thần Giới, ngay sau đó, một luồng thần quang bắn thẳng tới, chuẩn bị nghiền nát cô gái áo bào trắng.
Cô gái áo bào trắng nhìn chằm chằm luồng thần quang, mặt không chút cảm xúc: “Vỡ”.
Ầm ầm!
Thần quang vỡ tan.
“Ơ?”
Trong Thần Giới vang lên âm thanh kinh sợ, một người đàn ông trung niên mặc thần bào đạp gió bước tới.
Người đàn ông trung niên nhìm chằm chằm cô gái áo bào trắng: “Ngươi là ai?”
Cô gái áo bào trắng vẫn đi vào trong Thần Giới, khi đi ngang qua người đàn ông trung niên, người đàn ông nhíu mày, chuẩn bị ra tay.
Ngay lúc đó, cô gái mặc áo bào trắng thản nhiên nhìn qua người đàn ông: “Quỳ”.
Ầm!
Bỗng chốc, người đàn ông chưa kịp phản ứng đã quỳ xuống.
Người đàn ông trung niên ngơ ngác.
Cô gái áo bào trắng liếc mắt nhìn người đàn ông: “Đúng là một vị thần yếu ớt”.
Người đàn ông lộ vẻ hoảng sợ: “Ngươi là ai?”
Cô gái áo bào trắng không nhìn ông ta, lập tức đi thẳng.
Chẳng mấy chốc, cô gái áo bào trắng đi tới trước Thần Điện, trước Thần Điện có một pho tượng không có mặt sừng sững bên ngoài.
Thần Nhất.
Cô gái áo bào trắng chỉ liếc qua rồi thu ánh mắt, cô ta đi vào đại điện, lúc này, trong đại điện có một ông lão bước tới, ông lão mặc áo đạo sĩ cũ nát, lưng hơi gù, đi chân trần.
Cô gái nhìn thấy ông lão, ánh mắt bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!