Diệp Quân nghi hoặc: “Đạo Thị?”
Bà lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi không biết sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Bọn ta chỉ đi ngang qua, không cố ý quấy rầy”.
Đồng thời, hắn cũng hỏi: “Tiền bối, ông biết Đạo Thị này không?”
Mộc Nguyên nói: “Chưa nghe bao giờ”.
Diệp Quân nhìn bà lão, bà lão nhìn hắn, rồi nói: “Có muốn vào đi dạo không?”
Diệp Quân nhìn thoáng qua biển mây đen, nói: “Có thể giới thiệu chút không?”
Bà lão gật đầu: “Lên tàu mây nói chuyện nhé?”
Diệp Quân vỗ nhẹ Lâm Bảo Mỹ với Cẩu Đán, hai người hiểu ý về lại Tiểu Tháp, cơ thể Diệp Quân rung chuyển, hóa thành một luồng kiếm quang dừng trên tàu mây.
Bà lão nhìn Diệp Quân: “Mời ngồi”.
Vừa dứt lời, đằng sau Diệp Quân đang trống rỗng đột nhiên xuất hiện một chiếc ghế gỗ.
Diệp Quân ngồi xuống, bà lão lại rót một chén linh trà, đẩy nhẹ một cái, linh trà bay tới trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn bà lão, đợi nghe giới thiệu.
Bà lão nhìn thoáng qua nhẫn không gian trên tay Diệp Quân, rồi nói: “Công tử không phải người bình thường”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tiền bối có thể nói một chút về Đạo Thị này không?”
Bà lão gật đầu: “Đạo Thị nói đơn giản là một chợ giao dịch, một khu chợ di động, vào đó có thể mua bất cứ thứ gì, đương nhiên, đầu tiên là ngươi phải có tiền”.
Diệp Quân nói: “Trong đó dùng loại tiền gì?”
Bà lão cười nói: “Chỉ cần người bán đồng ý thì loại nào cũng được, những người trong vũ trụ Thần Nhất các ngươi về cơ bản đều dùng Tổ Nguyên để giao dịch...”
Diệp Quân híp mắt: “Vũ Trụ Thần Nhất bọn ta... bà không phải người của vũ trụ này ư?”
Bà lão bật cười: “Lần này Đạo Thị tới đây chủ yếu là để làm ăn với Chúng Thần các ngươi, nhưng công tử có thể nhìn thấy Đạo Thị thì cũng được coi là có duyên, đương nhiên có thể vào trong, tuy vậy vẫn cần phí vào cổng, cũng không nhiều, mười đạo Tổ Nguyên là được”.
Diệp Quân mở lòng bàn tay, mười đạo Tổ Nguyên bay tới trước mặt bà lão.