Mục Thành híp mắt lại: “Nếu ta không cho ngươi giết thì sao?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Người của các ông giết bạn của ta, giết người phải đền mạng, cho nên ta muốn giết bà ta, giết bà ta xong ta sẽ rời khỏi đây”.
Mục Thành nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta sẽ không cho phép ngươi giết chết bất cứ người nhà họ Mục nào ở nơi này”.
Diệp Quân gật đầu, không nhiều lời nữa, hắn đột nhiên biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí vừa đứng.
Nếu không thể đàm phán thì giết thôi.
Thấy cảnh này, sắc mặt Mục Thành thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, ông ta xoay tay phải, một tia sáng đen thoáng chốc đánh về phía Diệp Quân.
Diệp Quân chém một kiếm xuống.
Xoẹt!
Tia sáng màu đen kia thoáng chốc vỡ tan, biến thành hư vô.
Mục Thành thầm thấy sợ hãi, ông ta vội vàng lùi về sau tránh đi chiêu kiếm kinh khủng của Diệp Quân, Diệp Quân cũng không tiếp tục nhằm vào ông ta mà lại xoay người, tấn công đoàn trưởng Mục ở phía xa.
Thấy Diệp Quân cầm kiếm lao tới, sắc mặt đoàn trưởng Mục lập tức thay đổi, bà ta không còn đường lui nữa, cầm trường kiếm bằng hai tay chém về phía trước.
Nhưng kiếm của bà ta vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân đã ầm ầm vỡ tan, sau đó kiếm của Diệp Quân cũng đâm vào giữa chân mày của bà ta, khiến bà ta không thể di chuyển.
Đoàn trưởng Mục gằn giọng nói: “Di vật của cao thủ cảnh giới Thần Đạo kia đã nằm trong tay ngươi, ngươi cần gì phải dồn người khác đến bước đường cùng như thế?”
Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt đoàn trưởng Mục, hắn nhìn chằm chằm bà ta: “Bà cho rằng ta quan tâm Tổ Mạch kia à?”
Dứt lời, hắn vung tay áo, bảy Tổ Mạch xuất hiện trước mặt người phụ nữ.
Diệp Quân nhìn chằm chằm bà ta: “Ta thiếu tiền sao?”
Bảy Tổ Mạch!
Thấy cảnh này, đoàn trưởng Mục hoàn toàn sững sờ.