Có cường giả Mục tộc gầm lên, đang muốn ra tay thì bị Mục Thành cản lại.
Ông ta liếc nhìn Diệp Quân: “Để hắn đi”.
Các cường giả còn lại trợn mắt khó tin, một người cả giận nói: “Tộc trưởng!"
Mục Thành chỉ quắc mắt liếc một cái làm đối phương giật mình, không dám lên tiếng nữa.
Rồi ông ta nói với Diệp Quân: “Giết người thì đền mạng. Ngươi đã giết nó, mọi ân oán đã trả xong”.
Hắn không đáp lời, chỉ thu Tổ Mạch về rồi rời đi.
Tư thế nghênh ngang của hắn khiến các cường giả Mục tộc tức giận không thôi.
Bị sỉ nhục trắng trợn!
Mục Thành chỉ xoay lại, lạnh lùng hỏi: “Dùng cái đầu suy nghĩ đi! Hắn lấy bảy Tổ Mạch ra làm gì?"
Bọn họ sửng sốt. Đúng vậy, lấy ra làm gì, chẳng lẽ chỉ để khoe?
Mục Thành tiếp tục: “Nghĩ tiếp mà xem, vì sao hắn dám làm vậy?"
Bọn họ liếc nhau, đầu óc dần thanh tỉnh.
Mục Thành: “Cuối cùng, nghĩ xem hắn làm sao mà có được bảy… bảy Tổ Mạch!”
Bảy Tổ Mạch!
Đã có một ít cường giả hoàn toàn tỉnh ngộ.
Con số này có ý nghĩa gì?
Ngay cả gia tộc cao cấp như Mục tộc mà cũng chỉ có một mạch, nhưng người kia lại có đến bảy!
Gia cảnh hắn liệu sẽ tầm thường được sao?
Đương nhiên là không thể.
Mục Thành lại nói: “Nếu chúng ta đồng loạt lao lên thì hẳn có thể bắt hắn lại, nhưng chẳng lẽ các ngươi cho rằng hắn không có chống lưng?"
Không ai hé răng.
Mục Thành thở dài: “Hơn nữa, hắn không chỉ dám giết người của Mục tộc ta mà còn giết cả một cường giả Thần Đạo Cảnh của Đạo Thị cách đây không lâu... Nếu chúng ta tùy tiện ra tay trước khi điều ra lai lịch hắn rõ ràng, rất có thể sẽ vạn kiếp bất phục”.
Mục tộc cũng được gọi là có số má trong Chư thế giới, nhưng không có nghĩa là vô địch.
Nếu đụng trúng ổ kiến lửa thì cơ nghiệp mấy chục triệu năm của họ có thể sẽ tan thành mây khói trong chớp mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!