Phải nói là thật sự hơi khó tin đấy.
Nhị Nha nhìn Diệp Quân, vô cùng nghiêm túc nói: “Thật đấy”.
Diệp Quân do dự một lúc rồi đáng thương nói: “Ta nghèo lắm…”
Nhị Nha hờ hững nhìn hắn: “Nhìn ra được”.
Diệp Quân: “…”
Nhị Nha vỗ vai hắn rồi bảo: “Yên tâm đi, chúng ta không bắt ngươi trả tiền đâu, dù sao ngươi vẫn còn nhỏ”.
Diệp Quân lắc đầu cười, không thể không nói cha hắn đỉnh thật đấy, mượn đồ xong để con trai trả?
Người bình thường chắc chắn không làm được chuyện này.
Nhị Nha đột nhiên bảo: “Cháu trai, đi trộm mộ… à không đúng, đi khảo cổ không?”
Diệp Quân bất ngờ: “Khảo cổ?”
Nhị Nha gật đầu: “Đi tìm động phủ bí cảnh cổ xưa, đa phần những động phủ ấy đều không có chủ, chỉ cần tìm được thì sẽ là của chúng ta, khi mẹ ngươi chưa giàu cũng tới đó đấy…”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Tiểu Bạch hưng phấn quơ móng vuốt.
Diệp Quân ngờ vực nhìn Nhị Nha, Nhị Nha liếm kẹo hồ lô rồi bảo: “Ý của ta là mẹ ngươi có rất nhiều thứ thú vị, nhất là thứ có thể nổ”.
Diệp Quân: “…”
Nhị Nha nhìn hắn: “Đi không?”
Diệp Quân lập tức đáp: “Đi!”
Đương nhiên là đi rồi!
Đi theo hai bà cô tổ này không muốn phát tài cũng khó.
Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân lại nói: “Nhưng phải chờ ta vài ngày đã, chờ ta giải quyết xong việc rồi đi cùng hai người, có được không?”
Nhị Nha gật đầu: “Được!”
Trên mặt Diệp Quân hiện lên ý cười, trực giác nói cho hắn biết hắn sắp phát tài rồi.
Bởi vì thứ bình thường thì hai bà cô này không coi trọng, chẳng hạn như Tổ Mạch, nhưng hắn lại coi trọng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!