Quan trọng nhất là Tiểu Bạch lại tăng cường trang bị cho Ngao Thiên Thiên.
Đúng thế, bây giờ cả người Ngao Thiên Thiên đều là thần trang.
Nếu Diệp Quân không có kiếm Thanh Huyên, chắc chắn hắn đánh không lại Ngao Thiên Thiên.
Hôm nay trong tinh không, Ngao Thiên Thiên bỗng nhìn Nhị Nha: “Nhị Nha tiền bối, có phải người che giấu thực lực của mình đi không?”
Trong khoảng thời gian đấu với Nhị Nha này, cô ấy nhận ra thực lực của Nhị Nha hơi bất thường, khi đánh với người ngoài, thực lực của cô bé có vẻ như vậy nhưng khi đánh với người của mình, sức mạnh của cô bé mạnh đến mức hoang đường.
Nhị Nha kiếm kẹo hồ lô, bình tĩnh nói: “Không”.
Ngao Thiên Thiên hơi ngờ vực.
Nhị Nha ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ngươi có nghĩ thế giới này cần một trật tự không?”
Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Cần chứ”.
Trên đường đi đến đây, mỗi một nơi đều tôn sùng cường giả, cực kỳ loạn.
Nhị Nha lại lắc đầu: “Ta lại nghĩ trật tự có hay không cũng được, dù sao ta rất mạnh, không ai có thể làm gì được ta, người có thể bắt nạt ta thì trật tự đó cũng không quản được đối phương”.
Ngao Thiên Thiên chớp mắt: “Còn có người có thể bắt nạt người à?”
Nhị Nha nói: “Chỉ có hai người”.
Dĩ nhiên Ngao Thiên Thiên không hỏi là hai người nào, vấn đề này nói đến không tiện, phải đổi chủ đề.
Ngao Thiên Thiên nói: “Nhưng Tiểu Quân muốn tạo ra trật tự…”
Nhị Nha gật đầu: “Ta biết”.
Ngao Thiên Thiên do dự một chốc, sau đó nói: “Người không muốn thế giới này có trật tự nhưng lại giúp huynh ấy, tại sao?”
Nhị Nha nói: “Vì nó là người thân”.
Ngao Thiên Thiên sửng sốt.
Nhị Nha nói: “Người của mình thì mình nên giúp”.
Ngao Thiên Thiên mỉm cười, phải nói rằng, người nhà họ Dương đều rất tốt với Tiểu Quân, dĩ nhiên cũng rất tốt với cô ấy.
Nhị Nha nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra kẻ yếu mới cần có trật tự, bản thân cường giả thực sự đã là trật tự, giống như cha, ông nội và cô cô của Tiểu Quân, với họ có trật tự hay không cũng chẳng có gì khác biệt, vì cho dù có cũng không thể kiểm soát được họ”.