Diệp Quân hỏi: “Tháp gia, ngươi có nhìn thấy rõ nơi này không?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không”.
Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Chắc là Nhị Nha biết tình hình lúc này của ta, nhưng cô bé không ra tay, có lẽ hy mong ta tự mình giải quyết”.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân quay đầu nhìn xung quanh, đập vào mắt vẫn là một vùng tối đen, chẳng nhìn thấy gì
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ngươi không ra đây nói chuyện à?”
Hắn biết chắc chắn có thứ gì đó đang vây chặt lấy hắn ở đây, mà đối phương lại ở trong tối.
Thế nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.
Diệp Quân nhíu mày: “Ngươi không nói chuyện thật à?”
Trong bóng tối vẫn không có lời đáp lại.
Diệp Quân lạnh nhạt nói: “Tùy ngươi vậy”.
Nói rồi hắn đi vào Tiểu Tháp.
Mẹ nó chứ!
Ngươi không nói chuyện thì không nói.
Dù sao hắn cũng không vội.
Hắn vội cái quái gì?
Tu luyện trong Tiểu Tháp, hắn cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa bên ngoài có nhiều thế lực đang tìm hắn như thế, hắn tin hắn bị nhốt ở đây, các thế lực đó chắc chắn còn vội hơn hắn.
Sau khi vào trong Tiểu Tháp, Diệp Quân tiếp tục tu luyện.
Bây giờ hắn đấu với đối phương, xem ai có thể nhẫn nhịn được lâu hơn.
Dù sao mười năm ở tháp bằng một ngày ở bên ngoài, hắn không hề hoảng sợ, hắn có rất nhiều thời gian hoang phí, cho dù cuối cùng đối phương không xuất hiện, hắn cũng không sợ vì hắn tin khu vực Cổ Hoang, nhà họ Thần và Chủng Thần Điện gì đó chắc chắn sẽ đến tìm hắn.
Quả nhiên sau khi Diệp Quân bị vây khốn trong đó, các thế lực bên ngoài đó đều điên cuồng tìm kiếm Diệp Quân.
Trên một đỉnh núi, Thần Tuyết cầm một quyển trục, cuốn quyển trục này ghi chép lại tất cả những chuyện xảy ra khi Diệp Quân đến thời đại cũ.
Sau khi đọc xong, Thần Tuyết lặng thinh một lúc lâu, sau đó nhìn một ông lão áo đen trước mặt: “Giờ hắn đang ở đâu?”
Ông lão áo đen nói: “Tai mắt của chúng ta nói hắn đi theo cô bé đó vào Hắc Tử Vực”.
Thần Tuyết nhíu mày: “Hắc Tử Vực ư?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!