Nhược Mệnh nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nếu Nhược tỷ có quen biết với bọn họ thì ta có thể nể mặt Nhược tỷ không quá tuyệt tình, nếu Nhược tỷ không thân với họ thì ta cũng không cần lo lắng gì”.
Nhược Mệnh im lặng nhìn Diệp Quân.
Khoác lác?
Đương nhiên là không phải!
Lúc này cô ấy chợt nhớ ra tiểu tử trước mắt hoàn toàn không cần cô ấy bảo vệ.
Đúng là cô ấy suy nghĩ nhiều quá rồi.
Nhược Mệnh lắc đầu cười khẽ.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nhược tỷ, cũng không phải ta mạnh miệng, nếu tỷ bị kẹt ở đây vì phong ấn thì ta thật sự có thể giúp đỡ”.
Nhược Mệnh nhìn Diệp Quân: “Tại sao lại muốn giúp ta?”
Diệp Quân cười đáp: “Vì vừa gặp đã như quen biết từ lâu?”
Nhược Mệnh cười to, cười một lúc, cô ấy lắc đầu: “Ta biết ngươi không nói dối, nhưng ta vẫn chưa cần ngươi giúp”.
Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”
Nhược Mệnh khẽ mỉm cười, không nói gì.
Diệp Quân chần chừ một lúc rồi nói: “Nhược tỷ sợ ta nghĩ nhiều rằng tỷ vì muốn lợi dụng ta nên mới xưng hô tỷ đệ với ta à?”
Trong mắt Nhược Mệnh lộ vẻ kinh ngạc, hơi bất ngờ.
Diệp Quân đang định nói tiếp thì Nhược Mệnh nghiêm tục nói: “Đừng nói nữa”.
Diệp Quân hơi bất đắc dĩ: “Thật ra ta muốn cứu Nhược tỷ ra ngoài cũng là vì chút ý đồ riêng, Nhược tỷ mạnh như thế, nếu đi ra ngoài không phải ta sẽ có thêm một chỗ dựa ư?”
Nhược Mệnh cười nói: “Tiểu tử nhà ngươi…”
Diệp Quân nhìn Nhược Mệnh, đợi cô ấy trả lời.
Nhưng Nhược Mệnh lại lắc đầu lần nữa.
Lần này Diệp Quân cũng không cố chấp, hắn gật đầu: “Được”.
Dứt lời, hắn lấy quyển sổ của Thần Nhất ra, sau đó nói: “Nhược tỷ, tỷ chắc chắn là không xem à?”
Nhược Mệnh im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không cần thiết”.
Cô ấy cũng có sự kiêu ngạo của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!