Thần Võ gật đầu: “Được”.
Nhược Mệnh không nói gì thêm, xoay người biến mất đi.
Thần Võ cực kỳ vui mừng.
Có người này tham gia thì khả năng thắng của họ sẽ cao hơn nhiều, phải biết người trước mặt này là cảnh giới đỉnh cao tám mươi phần trăm thần tính, cường giả như vậy tham gia sẽ cực kỳ có lợi với họ.
Sau khi ra khỏi Hắc Tử Vực, Thần Tuyết bỗng nói: “Cô ta đồng ý quá nhanh”.
Thần Võ nhìn Thần Tuyết: “Có phải cô nghĩ có gì đó không đúng?”
Thần Tuyết gật đầu: “Đúng thế”.
Thần Võ cau mày: “Thần Tuyết, cái gì cô cũng tốt nhưng cô lại quá thận trọng. Sở dĩ Đế chủ Hắc Tử đồng ý nhanh như thế rõ ràng là vì cuốn ghi chép đó, hơn nữa cô ta không có lý do gì để gạt người khác, đúng không?”
Thần Tuyết lặng thinh.
Cô ta chỉ cảm thấy không đúng lắm, nhưng cô ta cũng không biết rốt cuộc là không đúng ở đâu.
Thần Võ nói tiếp: “Đừng nghĩ nhiều như thế, Đế chủ Hắc Tử này cũng là một nhân vật có tiếng tăm, cô ta không có lý do gì để nói dối, hơn nữa dù cô ta không giúp nhà họ Thần thì cô ta cũng không thể giúp Diệp Quân, phải không?”
Thần Tuyết gật đầu không nói gì thêm.
Thần Võ nói: “Đi Sở Cung thôi”.
Thần Tuyết hơi tò mò: “Sở Cung?”
Thần Võ khẽ nói: “Một nơi đã bị người đời lãng quên hoàn toàn”.
Khoảng một giờ sau, hai người đến một dãy núi rộng lớn, vừa bước vào dãy núi này, Thần Tuyết nhíu mày, vì dãy núi này tràn ngập mùi vị của sự ăn mòn.
Thần Tuyết hơi tò mò: “Sở Cung này là?”
Thần Võ nói: “Có một thế lực cực kỳ cổ xưa, trước cả nhà họ Thần, khi đó sức mạnh của Sở Cung vô cùng đáng sợ, nổi danh giống như khu vực Tiên Linh, nhưng sau đó Sở Cung dần suy tàn và cuối cùng bị khu vực Tiên Linh tiêu diệt”.
Thần Tuyết trầm giọng nói: “Thế lực như vậy thế mà cũng bị tiêu diệt…”
Thần Võ gật đầu: “Cách nhanh nhất có thể khiến một thế lực bị hủy diệt là nội loạn…”
Nói đến đây ông ta không nói tiếp nữa.
Nhưng Thần Tuyết đã hiểu.
Nội loạn?
Năm đó nhà họ Thần cũng nội loạn.
Nếu năm đó Thần Nhất nhất quyết bám chặt lấy nhà họ Thần thì dù nhà họ Thần không diệt vong cũng sẽ xếp vào thế lực hạng ba.
Phải biết rằng, năm đó thực lực của Thần Nhất…
Cho dù nhà họ Thần có triệu hồi tổ tiên cũng không thể làm gì Thần Nhất.
Dường như biết Thần Tuyết đang suy nghĩ điều gì, Thần Võ khẽ gật đầu: “Kể từ sau chuyện năm đó, gia tộc chúng ta càng thêm cẩn thận và nghiêm túc với việc bồi dưỡng thiên tài, chỉ sợ chuyện này lại xảy ra…”
Nói đến đây, ông ta lắc đầu thở dài, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối.
Mặc dù Thần Nhất đã rời khỏi nhà họ Thần nhưng sau lưng nhà họ Thần vẫn rất kính phục vị tiên tổ này, nếu lúc đầu Thần Nhất không rời khỏi nhà họ Thần, nhà họ Thần chắc chắn đã hơn hẳn khu vực Tiên Linh, nhà họ Thần sẽ không đến mức phải đi tìm ghi chép của đối phương như bây giờ.
Thần Võ khẽ lắc đầu, sau đó nhìn phía xa: “Chúng ta sắp đến rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!