Nghe thấy lời của Diệp Quân, Trí Sư tỏ vẻ nghi ngờ.
Cần thể diện?
Không cần thể diện?
Diệp Quân cũng không giải thích thêm mà chỉ nói: “Tiền bối sắp xếp đi”.
Trí Sư nhìn thoáng qua Diệp Quân, cũng không hỏi nhiều nữa, ông ta gật nhẹ đầu, sau đó nói: “Người đâu”.
Ông ta vừa lên tiếng, một thiếu niên chậm rãi đi vào.
Trí Sư căn dặn: “Dẫn Diệp công tử đi tới khách viện nghỉ ngơi”.
Thiếu niên nhìn thoáng qua Diệp Quân, gật nhẹ đầu rồi xoay người rời đi.
Trí Sư cau mày.
Diệp Quân bèn nói: “Không cần, ta sẽ nghỉ ngơi ở cổ thụ tinh không chỗ lối vào khu vực Tiên Linh, tiền bối sắp xếp xong thì thông báo với ta là được”.
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Hắn không muốn ở lại khu vực Tiên Linh!
Ở lại đây không phải khiến người ta ghét sao?
Thấy Diệp Quân rời đi, Trí Sư cũng không nói gì nhiều, ông ta biết Diệp Quân ở lại đây chắc chắn sẽ có nhiều vấn đề, ở bên ngoài sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền phức.
Trí Sư quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh: “Thanh Dạ, ngươi trở nên mất lịch sự như thế từ bao giờ?”
Thiếu niên tên Thanh Dạ bình tĩnh nói: “Trí Sư, người ngoài không xứng ở lại khách điện của khu vực Tiên Linh chúng ta”.
Trí Sư gật đầu: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không còn là đệ tử của ta nữa”.
Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.
Thanh Dạ nhất thời tỏ vẻ ngạc nhiên: “Trí Sư, ta làm sai ở đâu chứ?”
Trí Sư bước đi không quay đầu lại: “Quá ngu xuẩn”.
Thanh Dạ: “…”
Sau khi rời khỏi tộc Tiên Linh, Diệp Quân đi thẳng tới trước gốc cổ thụ tinh không kia, dù hắn không thích khu vực Tiên Linh, nhưng hắn lại rất thích nơi này.
Vì lúc ở đây, không hiểu vì sao hắn lại thấy bình tĩnh hơn.
Diệp Quân ngồi tựa lưng vào cổ thụ tinh không, ngẩng đầu nhìn lên.
Sau đó, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Mười năm!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!