Diệp Quân nhìn về phía Đại trưởng lão và Trí Sư, cười nói: “Nãy giờ ta vẫn luôn chờ đợi hai vị ngăn cản trò hề này lại, nhưng có vẻ như hai vị cũng không có ý định này, đã vậy thì ta sẽ dùng phương thức của ta để giải quyết vấn đề”.
Trí Sư trầm giọng nói: “Diệp công tử…”
Diệp Quân đột nhiên ngắt lời Trí Sư: “Câm miệng”.
Trí Sư sửng sốt.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Trí Sư: “Ta vẫn luôn cho rằng ông là một người thông minh, nhưng giờ xem ra, ông cũng chẳng khác gì mấy người của tộc Tiên Linh, ngu không thể tả”.
Sắc mặt Trí Sư đột nhiên trở nên khó coi.
Diệp Quân không để ý tới ông ta, mà lạnh lùng nhìn người của tộc Tiên Linh ở xung quanh, cười giễu cợt: “Đây chính là tộc Tiên Linh sao? Tộc Tiên Linh bất khả chiến bại à? Đúng là nực cười, nực cười”.
Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Diệp Quân, ngươi đang sỉ nhục tộc Tiên Linh ta sao?”
Diệp Quân giận dữ chỉ kiếm vào Đại trưởng lão: “Tộc Tiên Linh ông còn cần ta sỉ nhục sao? Lão già chết tiệt, ta hỏi ông, một mình ta đấu với Thánh Tử của các ông, trận đấu này có công bằng không? Công bằng không hả?”
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp công tử, chú ý lời nói của ngươi, nếu không…”
Diệp Quân khẽ cười: “May mà ta đã lường trước điều này nên sớm có phòng bị”.
Vừa nói, hắn vừa mở lòng bàn tay ra, một quả cầu thủy tinh xuất hiện trong tay hắn.
Quả cầu ghi hình đám mây!
Diệp Quân nhìn chằm chằm Đại trưởng lão: “Ta đã ghi lại mọi chuyện vừa xảy ra, một khi quả cầu này được truyền đi…”
Đại trưởng lão nheo mắt, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Diệp Quân cười khẽ: “Muốn giết ta sao?”
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta vẫn tưởng rằng ngươi là một người thông minh, xem ra là ta nhìn lầm rồi”.
Diệp Quân cười ha hả nói: “Ta cũng luôn tưởng rằng phẩm chất của tộc Tiên Linh không tệ đến mức vậy, giờ xem ra ta cũng sai thật rồi”.
Đại trưởng lão đột nhiên nói: “Người đâu”.
Vừa dứt lời, hai người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện giữa sân.
“Tiên Linh Vệ!”
Thanh Tri trầm giọng nói: “Đại trưởng lão, ông nhất định phải làm như vậy sao?”
Đại trưởng lão đột nhiên phất tay: “Giải tán ra”.
Nghe được lời nói của Đại trưởng lão, người của tộc Tiên Linh ở xung quanh lập tức lui ra.
Đại trưởng lão quay đầu nhìn về phía Thanh Tri: “Cô phải nhớ kỹ, cô là người của tộc Tiên Linh”.
Thanh Tri lắc đầu: “Đại trưởng lão, làm như vậy là không đúng, cho dù hôm nay ông giết Diệp công tử, tộc Tiên Linh có thể lừa mình dối người sao? Không, việc làm của ông sẽ khiến tộc Tiên Linh cảm thấy nhục nhã, quang minh chính đại thua người khác thì không phải xấu hổ, nhưng nếu ông làm vậy thì mới chính là nỗi nhục lớn”.
Đại trưởng lão cười khẽ: “Thanh Tri, xem ra cô đọc sách nhiều năm như vậy, đầu óc cũng ngu luôn rồi”.