Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, vào lúc hắn muốn ra tay thì thanh trường thương kia chợt biến mất một cách kỳ lạ, cùng lúc đó, một thanh trường thương đã kề vào gáy của hắn.
Diệp Quân ngây người.
An Nam Tịnh mở lòng bàn tay, trường thương quay lại trong tay bà ấy, bà ấy nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Hư hư thực thực, trong thật có giả, trong giả có thật, làm như thế có thể khiến đối thủ khó đề phòng hơn”.
Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi: “Học được rồi”.
An Nam Tịnh khẽ mỉm cười: “Cậu thử xem?”
Diệp Quân gật đầu, hắn tiến một bước về phía trước, sau đó, xung quanh xuất hiện một khung cảnh kỳ lạ, từng thanh ý kiếm nối đuôi nhau xuất hiện, nhưng lại biến mất một cách khó hiểu.
Người bình thường hoàn toàn không biết được thanh kiếm nào là sát chiêu chân chính.
Diệp Quân càng luyện càng hưng phấn.
Cứ thế dưới sự chỉ bảo của An Nam Tịnh, ý thức chiến đấu và Diên Trì Nhất Kiếm của Diệp Quân trở nên ngày càng đáng sợ hơn.
Chẳng mấy chốc đã mười năm trôi qua.
Lúc này dù Diệp Quân vẫn không thể đỡ được trăm chiêu của An Nam Tịnh, nhưng ý thức chiến đấu và Diên Trì Nhất Kiếm của hắn đã đạt tới một tầm cao mới.
Hơn nữa hắn còn có thể so đấu mấy chục chiêu với An Nam Tịnh.
Đừng thấy đó chỉ có mấy chục chiêu, chỉ Diệp Quân biết rõ đây là chuyện kinh khủng đến mức nào, vì từ chiêu thứ nhất, mỗi một chiêu tiếp theo đều là dự tính, chống lại dự tính…
Hắn có thể đối chiến mấy chục chiêu với An Nam Tịnh đã là một chuyện đáng sợ lắm rồi.
Sau khi đỡ chiêu thứ năm mươi của An Nam Tịnh, Diệp Quân quyết định dừng lại rồi ngồi xụi lơ dưới đất, lúc này hắn đổ mồ hôi như mưa, không còn chút sức lực nào cả.
Thật sự là mất hết sức lực!
Cường độ chiến đấu thế này làm tiêu hao rất nhiều lực tinh thần, vì hắn không dám thả lỏng một phút giây nào, vẫn luôn tập trung tinh thần, mà dưới cường độ chiến đấu cao như thế, có thể nói là hắn đã đạt đến một giới hạn của mình hiện tại rồi.
Mà điều này cũng cho Diệp Quân biết một điều rằng, đó là trước lúc này hắn chưa từng đạt đến giới hạn của mình bao giờ.
Rất nhiều lúc nếu ngươi không ép buộc bản thân mình, ngươi thật sự sẽ không biết giới hạn của mình ở đâu.
An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân xụi lơ dưới đất, trong lòng âm thầm gật đầu, bà ấy vẫn khá hài lòng với biểu hiện của Diệp Quân.
Thiên phú tốt, chịu học hỏi, chịu cố gắng, không sợ khổ.
Mười năm qua, Diệp Quân gần như tiến bộ với tốc độ có thể nhìn thấy rõ ràng, bà ấy thấy rõ những vất vả mà cậu phải chịu, nếu là người bình thường hoàn toàn không thể chịu được lâu như thế.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên chậm rãi mở mắt ra: “An tiền bối, ta đã đạt đến giới hạn của mình rồi sao?”
An Nam Tịnh hỏi ngược lại: “Bản thân cậu cảm thấy thế nào?”
Diệp Quân cười nói: “Có lẽ là chưa”.
An Nam Tịnh gật nhẹ đầu: “Vậy thì chính là chưa”.
Chưa!
Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, nhanh chóng điều động cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh khôi phục cơ thể mình.
Không lâu sau đó, thân thể hắn gần như đã hồi phục.