Diệp Quân thấy cực kỳ cạn lời.
Từ lúc về đến giờ, vị sư tỷ này cứ sờ soạng từ đầu đến chân.
Bôi thuốc đâu?
Phải biết rằng hắn là một thanh niên thẳng bình thường đấy, sờ kiểu này ai mà chịu cho nổi?
Cứ tiếp tục sờ thế này thì không biết chuyện gì xảy ra đâu!
Thế nên hắn mới vội lên tiếng ngăn cản.
Nghe Diệp Quân nói, gương mặt Nam Lăng Nhất Nhất đỏ ửng. Cô ấy vội lấy ra một bình bạch ngọc, rồi nói: "Diệp sư đệ, đây là Phục Tuý Dịch, linh dược cấp Thiên, mới đầu sẽ hơi đau, đệ cố gắng nhịn chút nhé!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Nam Lăng Nhất Nhất chầm chậm đổ Phục Tuý Dịch lên người Diệp Quân, một giây sau, Diệp Quân đã cau chặt mày!
Đau!
Cảm giác đó hệt như dùng dao cắt da thịt vậy, đau đớn không chịu nổi!
Nhưng hắn vẫn cố nhịn!
Nam Lăng Nhất Nhất khẽ nói: "Thấy thế nào rồi?"
Diệp Quân hít sâu vào một hơi, nhoẻn miệng cười: "Vẫn ổn!"
Nam Lăng Nhất Nhất khẽ gật đầu, cố gắng chút, rồi cô ấy bắt đầu xoa thuốc.
Cô ấy làm rất nhẹ, rất chân thành, cũng rất tỉ mỉ, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào hết!
Hai người không nói gì, bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên hơi mờ ám!
Diệp Quân khẽ lắc đầu, xua tan những tạp niệm trong lòng.
Hai mắt hắn dần nhắm lại, sau đó bắt đầu nghĩ về cuộc chiến lúc trước.
Cuộc chiến với tộc Chân Long đã khiến hắn ý thức được mình nhỏ bé đến nhường nào!
Dù bây giờ hắn đã trở thành một Kiếm Tiên, thực lực mạnh hơn lúc trước ít nhất mười lần nhưng hắn vẫn cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé!
Con Thiên Long viễn cổ kia chỉ là một hình ảnh phản chiếu thôi đã có thể dễ dàng huỷ diệt hắn, càng không cần phải nhắc đến vị Ly Qua mạnh hơn cả con Thiên Long kia ít nhất mười lần!
Cường giả thực thụ thật sự có thể huỷ thiên diệt địa đấy!
Còn mình, chẳng qua chỉ là một Kiếm Tiên nhỏ bé!
Tuyệt đối không được có tâm lý tự mãn!
Con người một khi đã tự mãn thì sẽ tự hạn chế bản thân.
Phải đặt tầm nhìn của mình ra xa thêm một chút!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!