Lúc này hắn mới hiểu nếu không có mẹ và Dương tộc giúp đỡ, dù hắn có sức mạnh vô địch, cũng không thể thiết lập một trật tự hoàn toàn mới.
Thiết lập một trật tự không phải chỉ có sức mạnh vô địch là được, hắn phải xây dựng một thế lực lớn mạnh để nhiều người để giúp hắn.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng nói: “Hiện giờ thư viện do nội các quản lý à?”
Tiểu Ái gật đầu: “Thư viện tạm thời do nội các tiếp quản, sau khi thiếu chủ về, sẽ có người chuyên báo lại tình hình thư viện cho thiếu chủ”.
Diệp Quân khẽ nói: “Tự dưng lại cảm thấy áp lực hơi lớn”.
Vừa nói, hắn vừa lắc đầu khẽ cười: “Nhưng cũng chẳng phải chuyện gì xấu cả. Đi thôi, về vũ trụ Quan Huyên”.
Đã đến lúc về gặp Tiểu Ca và nhiều người bạn cũ rồi.
Nhưng lúc hắn dùng kiếm Thanh Huyên xuyên qua thời không, một sức mạnh bí ẩn, đáng sợ đột nhiên ngăn hắn lại. Ngay sau đó hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cánh tay từ trong đường hầm thời không nắm lấy…
Đầu Diệp Quân choáng váng, nặng nề như bị đeo chì.
Không biết bao lâu sau, hắn cảm thấy mình dừng lại, hắn cố gắng lắc đầu, đợi cảm giác nặng nề qua đi, hắn mới chậm rãi mở mắt.
Lúc này, hắn đã ở trong tinh không, cách trước mặt hắn khoảng trăm trượng, có một cô gái áo bào trắng.
Lúc nhìn thấy cô gái này, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi: “Là cô!”
Cô gái trước mặt chính là tông chủ Quá Khứ Tông, Tư Phàm Tịnh.
Tư Phàm Tịnh liếc nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Vẻ mặt Diệp Quân nghiêm trọng, trong lòng thầm cảnh giác, kiếm Thanh Huyên trong cơ thể cũng chuẩn bị xuất kích bất cứ lúc nào.
Tư Phàm Tịnh khẽ cười, giây tiếp theo, cô ta giơ tay ra rồi búng nhẹ tay.
Bùm!
Trước mặt cô ta, một thanh kiếm bị hai ngón tay cô ta kẹp chặt.
Thanh kiếm này chính là kiếm Thanh Huyên.
Lúc nhìn thấy Tư Phàm Tịnh, Diệp Quân lập tức ra tay, sử dụng kiếm Thanh Huyên.
Hắn không ngờ đối phương lại dễ dàng bắt được như vậy.
Trong lòng Diệp Quân dâng lên cảm giác bất lực.
Hắn biết với thực lực bây giờ, hắn không thể đánh trả cô gái trước mặt.
Tư Phàm Tịnh bỗng buông lỏng tay, kiếm Thanh Huyên được một luồng sức mạnh thần bí đưa đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Tư Phàm Tịnh: “Có chuyện gì?”
Đối phương không thẳng thừng ra tay có nghĩa là có thể nói chuyện.
Tư Phàm Tịnh bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì, chỉ muốn đánh ngươi một trận thôi”.
Nói xong, cô ta đột nhiên phất tay.
Rầm!