Nạp Lan Ca lắc đầu cười.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phương xa, thì thầm: “Thành Hoang Cổ... hoài niệm ghê”.
Nạp Lan Ca bỗng nói: “Có người đang đợi huynh”.
Diệp Quân nghi ngờ hỏi lại: “Ai cơ?"
Nạp Lan Ca: “Đoán xem?"
Diệp Quân cười: “Sắp tới huynh chỉ ở bên muội thôi, không muốn gặp bất kỳ ai hết”.
Nạp Lan Ca khe khẽ cong môi: “Huynh nói đấy nhé”.
Diệp Quân: “...”
Thấy Nạp Lan Ca cười như không cười, Diệp Quân nhất thời có dự cảm xấu, nhưng lúc này đương nhiên là hắn không thể sửa lời.
Nhưng trong lòng hắn cũng hơi nghi ngờ.
Có ai đang đợi hắn chứ?
Hắn vẫn khá chung tình trong chuyện tình cảm mà?
Diệp Quân lắc đầu, cũng không suy nghĩ thêm nữa.
Hai người nhanh chóng đi tới thành Hoang Cổ.
Vì hai người không muốn làm ầm ĩ nên cũng không thông báo trước với Diệp tộc và tộc Nạp Lan.
Trên đường phố của thành Hoang Cổ rất náo nhiệt, Diệp Quân dắt tay Nạp Lan Ca chậm rãi bước đi.
Vì năm đó đại hôn của Diệp Quân, Tần Quan đã mở rộng thành Hoang Cổ, cho nên thành Hoang Cổ hiện tại khá sầm uất và khí thế.
Sự xuất hiện của Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhất thời thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh, dù sao hai người đều rất đẹp, đặc biệt là Nạp Lan Ca. Cô đi trên đường như thần tiên hạ phàm, không chỉ đàn ông mà ngay cả một vài cô gái cũng nhìn không dời mắt.
Mà sở dĩ người ở đây không nhận ra Diệp Quân và Nạp Lan Ca là vì sau khi rời khỏi thành Hoang Cổ, hai người gần như chưa từng quay lại, dù có người cảm thấy họ hơi quen mắt, nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Lúc này, Nạp Lan Ca đột nhiên kéo Diệp Quân đi tới trước một sạp hàng nhỏ, Nạp Lan Ca mỉm cười nói: “Cho hai bát mì Dương Xuân”.
Sau đó, cô kéo Diệp Quân ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh.
Hai người lập tức thu hút ánh nhìn của một vài thực khách.
Thấy xung quanh thỉnh thoảng có người nhìn tới, Diệp Quân đột nhiên đứng dậy cười to: “Đây là thê tử của ta, mọi người đừng nhìn nữa”.
Mọi người: “…”
Nạp Lan Ca lắc đầu cười khẽ, cô không nói gì mà chỉ nắm chặt tay Diệp Quân.
Hai bát mì nóng hổi nhanh chóng được bưng lên.
Chủ quán là một ông lão lưng còng, ông ta đặt mì xuống trước mặt hai người, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Ca, ông ta thoáng chần chừ rồi nói: “Cô nương này, ta thấy cô hơi quen mắt”.
Nạp Lan Ca cười nói: “Trước kia ta thường hay đến đây ăn mì”.
Ông lão vội cười nói: “Thì ra là thế…”
Dứt lời, ông ta lui xuống.
Nạp Lan Ca nhìn bát mì nóng hôi hổi trước mặt, trong mắt xuất hiện chút gợn sóng: “Trước kia cha lo lắng cho sự an toàn của muội nên rất hạn chế cho muội ra ngoài, muội rất hay lén chạy ra ngoài đến đây ăn mì…”
Nói đến đây, cô lắc đầu cười khẽ: “Khi đó còn trẻ, không có quá nhiều phiền não, niềm vui cũng rất đơn giản, một bát mì là đủ rồi”.