Diệp Quân đứng dậy, cười nói: “Nam tỷ, đi thôi”.
Dứt lời, hắn và Diệp Nam rời khỏi trạch viện.
Trước cửa phủ nhà họ Diệp.
Nạp Lan Danh, Nạp Lan Ca và một vài người của Diệp tộc chậm rãi đi tới, bên phía nhà họ Diệp thì có Diệp Tiêu và Diệp Quân đích thân nghênh đón.
Nạp Lan Ca chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Tiêu, cúi người hành lễ: “Chào cụ”.
Diệp Tiêu cười to, sau đó nói: “Không cần đa lễ, chúng ta đi vào thôi”.
Hôm nay, phủ nhà họ Diệp tổ chức tiệc rượu, mấy chục nghìn người tập trung với nhau, không chỉ thế vì sau đó ngày càng có nhiều người đến bên ngoài Diệp tộc, nhà họ Diệp lại mở rộng tiệc rượu, mời cả người bên ngoài.
Đến tối.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi trên đường, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có hai người họ.
Nạp Lan Ca đột nhiên chủ động nắm tay Diệp Quân, mỉm cười nói: “Muội rất thích cảm giác trở về thế này, vì đây mới giống như cuộc sống”.
Diệp Quân cũng gật đầu.
Cuộc sống!
Trong khoảng thời gian trở về thành Hoang Cổ, hắn cảm nhận được khói lửa nhân gian, đời người chính là như thế, chứ không phải tu luyện, liên tục tu luyện.
Rất nhiều lúc, tu luyện thật sự sẽ làm nhân tính mờ nhạt.
Phải biết rằng, một người tu luyện muốn bế quan thường sẽ mất mấy trăm, thậm chí mấy nghìn năm, sau khi người đó xuất quan thì thế gian đã thay đổi, những người đã từng ở bên cạnh còn được mấy ai?
Dù vẫn còn thì gặp lại nhau sao có thể được như ban đầu?
Nạp Lan Ca đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Đến tận bây giờ, muội vẫn thấy lo lắng, lo lắng sau này huynh sẽ trở thành một kẻ điên cuồng chỉ biết tu luyện…”
Diệp Quân cười nói: “Không đâu, thứ nhất trong lòng huynh, muội mãi mãi là quan trọng nhất, thứ hai huynh tu luyện trong tháp, tu luyện mười năm trong tháp chỉ bằng một ngày ở bên ngoài, cho nên sẽ không xuất hiện tình huống như thế”.
Nạp Lan Ca gật đầu: “Hy vọng trăm nghìn năm sau, chúng ta vẫn sẽ như bây giờ”.
Diệp Quân gật đầu: “Chắc chắn sẽ như thế”.
Hai người tay trong tay chậm rãi đi về phía xa.
Hai người cứ trò chuyện như thế, nói về quá khứ, nói về hiện tại, nói về tương lai.
Dù hai người đã thành hôn, nhưng vẫn luôn ở cạnh nhau thì ít còn xa cách thì nhiều, rất ít khi trò chuyện được với nhau như thế.
Khi nói đến vấn đề con cái, hai người xuất hiện chút bất đồng.
Vì truyền thống của nhà họ Dương là nuôi thả, đương nhiên Nạp Lan Ca không muốn con mình bị nuôi thả như thế.
Có người mẹ nào có thể chịu được con mình từ nhỏ đã không ở bên cạnh mình chứ?
Diệp Quân cười nói: “Muội không thích nuôi thả thì chúng ta sẽ không nuôi thả”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!