Ở bất cứ thời đại nào cũng không thể xuất hiện.
Làm người ai có thể không có suy nghĩ ích kỷ được?
Nạp Lan Ca quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Dù thế nào thì muội cũng sẽ ủng hộ huynh”.
Diệp Quân nắm chặt tay Nạp Lan Ca, nhẹ giọng nói: “Ta biết việc này sẽ rất mệt mỏi, nhưng ta cảm thấy chúng ta thật sự nên làm gì đó, dù không thể công bằng với tất cả mọi người, nhưng chỉ cần có thể để đa số người được đối xử công bằng thì chúng ta cũng đã thành công rồi”.
Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Huynh dẫn muội đến một nơi”.
Dứt lời, hắn bèn đưa Nạp Lan Ca đi tới tháp thí luyện.
Nạp Lan Ca thắc mắc.
Diệp Quân cười nói: “Trước đây khi tu luyện ở nơi này từng gặp một cô nương, là Diệp Vũ của nhà họ Diệp, cô ấy đã cho ta huy hiệu này…”
Dứt lời, hắn lấy huy hiệu kia ra.
Diệp Quân khẽ nói: “Lúc đó ta rất vui vẻ, cực kỳ cực kỳ vui vẻ, vì đây là một sự nhận định”.
Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý chậm rãi bay ra.
Nạp Lan Ca cười nói: “Huynh cũng muốn để một phần thưởng ở nơi này à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười, cô không nói gì mà chỉ nắm chặt lấy tay hắn.
Diệp Quân cười nói: “Không biết sau này ai sẽ đến đây, sau đó nhìn thấy kiếm ý này của huynh”.
Nạp Lan Ca cười nói: “Dù là ai nhìn thấy huynh, chắc chắn người đó cũng sẽ rất kích động và vui vẻ”.
Diệp Quân cười to.
Sau khi hai người rời khỏi tháp thí luyện thì trở lại núi Bán Thanh, hai người ngồi trên tảng đá lớn cứ ôm nhau như thế, ánh nắng chiều bao phủ chân trời phía xa, đẹp không tả xiết.
Hai người cứ ôm nhau trò chuyện như thế, cứ như có chuyện nói mãi không hết.
Đêm khuya.
Bầu trời đầy sao.
Nạp Lan Ca nằm trong lòng Diệp Quân, khi sắp chìm vào giấc ngủ, cô chợt nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay muội rất vui vẻ”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Huynh cũng thế”.
Nạp Lan Ca cười khẽ sau đó ôm chặt lấy Diệp Quân, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ say.
Diệp Quân dịu dàng ôm lấy Nạp Lan Ca, ngẩng đầu nhìn vào chỗ sâu trong tinh không, nhân tính? Thần tính?
Bây giờ chắc chắn hắn là nhân tính, nhưng hắn biết rõ theo thời gian dần trôi, tình cảm và tình thân của mọi người sẽ ngày càng phai nhạt…
Nhưng chắc chắn là có ngoại lệ.
Ví dụ như mấy người cha, mẹ và cô cô váy trắng của hắn…
Họ đều là cao thủ hàng đầu, nhưng họ chưa từng vứt bỏ tình thân.
Cho nên cuối cùng vẫn còn có nhân tính.
Sau khi ở lại thư viện Quan Huyên hai ngày, Diệp Quân và Nạp Lan Ca cùng mấy đại diện là Chu Phu và Tiêu Qua đi tới Thượng Giới.
Khi họ đến Thượng Giới, người của thư viện Quan Huyên ở Thượng Giới đã đợi ở lối vào Thượng Giới từ lâu.
Khi Diệp Quân nhìn thấy Viện trưởng của thư viện Quan Huyên ở Thượng Giới, hắn nhất thời sửng sốt.
Người này không phải ai khác mà chính là Triệu Tố.
Lúc trước khi đến Thượng Giới hắn từng tiếp xúc với bà ấy một hai lần.
Khi nhìn thấy Diệp Quân, Triệu Tố vội cung kính hành lễ: “Bái kiến Viện trưởng”.