Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hậu Duệ Kiếm Thần - Nhất Kiếm Phá Thiên - Diệp Quân (FULL)

An Khinh Hàn gật đầu: “Được”.  

 

Sau đó, Triệu Tố bắt đầu ban thưởng cho An Khinh Hàn.  

 

Phần thưởng hạng nhất lần này vẫn vô cùng phong phú, không chỉ có công pháp tu luyện mà còn có linh bảo, đương nhiên hoàn toàn không là gì với phần thưởng của Diệp Quân và Nạp Lan Ca.  

 

Diệp Quân đi tới trước mặt Nam Phong, sắc mặt cậu ta u ám, vẻ mất mát lộ rõ trên mặt.  

 

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Thắng thua trong một lúc chẳng là gì cả, con đường tương lai còn rất dài, đừng vì thế mà mất đi ý chí chiến đấu”.  

 

Nam Phong nhìn về phía Diệp Quân, cậu ta siết chặt hai tay: “Ta khiến Viện trưởng và Nam Châu thất vọng rồi”.  

 

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không thất vọng, nhớ kỹ, thua một lúc không đáng sợ, sợ là mình không chấp nhận được điều đó, bị người khác đánh bại một cách quang minh chính đại không có gì mất mặt cả, hiểu không?”  

 

Nam Phong gật đầu: “Ta hiểu rồi, Nam Châu chúng ta có thể thắng, cũng có thể thua”.  

 

Diệp Quân cười nói: “Thế mới đúng”.  

 

Nam Phong nhìn Diệp Quân: “Viện trưởng, ta sẽ thi vào tổng viện bằng thực lực của mình”.  

 

Diệp Quân cười đáp: “Chờ mong ngươi đến tổng viện”.  

 

Tổng viện!  

 

Hắn biết gần như tất cả học viên đều muốn thi vào tổng viện, nơi đó mới thật sự là sàn đấu lớn, vì ở nơi đó ngươi không chỉ có thể nhìn thấy thiên tài yêu nghiệt cao cấp đến từ vũ trụ Quan Huyên mà còn có thể nhìn thấy thiên tài siêu cấp đến từ ngoài vũ trụ Quan Huyên nữa.  

 

Có thể nói dù An Khinh Hàn đến tổng viện của thư viện Quan Huyên cũng chưa chắc là người mạnh nhất, vì nơi đó thật sự có rất nhiều thiên tài và yêu nghiệt.  

 

Mà muốn thi vào tổng viện còn là một chuyện rất khó khăn, việc này không chỉ cần cố gắng mà còn cần thiên phú vô cùng cao nữa.  

 

Sau khi thi đấu kết thúc, Diệp Quân và Nạp Lan Ca cũng không ở lại Thượng Giới mà đi theo An Khinh Hàn đến Thanh Châu.  

 

Sau khi mấy người nhóm Diệp Quân và Nạp Lan Ca rời đi, Triệu Tố đứng trên bầu trời của Vân Thành nhìn về chân trời phía xa, nhẹ giọng nói: “Có lẽ hắn không có khả năng sẽ đến đây một lần nữa”.  

 

Lạc Chiêu Kỳ mặc váy dài màu đỏ thẫm đứng bên cạnh bà ấy mỉm cười nói: “Đúng thế, dù có thể gặp lại lần nữa e rằng cũng sẽ là rất lâu về sau”.  

 

Trong mắt Triệu Tố loé lên cảm xúc phức tạp.  

 

Với thiên phú và thực lực của bà ấy, gần như không có khả năng đi tới tổng viện của thư viện Quan Huyên.  

 

Cơ hội?  

 

Đời người chắc chắn sẽ gặp mấy cơ hội có thể thay đổi số phận, nhưng không phải ai cũng nắm bắt được.  

 

Lúc trước bà ấy cũng rất coi trọng Diệp Quân, nhưng khi Diệp Quân bị nhà họ An ức hiếp, cuối cùng bà ấy lại chọn im lặng.  

 

Nếu nói không hối hận thì chắc chắn là không thể.  

 

Vì bà ấy biết rõ nếu lúc trước bà ấy đứng ra ngăn cản nhà họ An, dù cuối cùng không ngăn cản được, nhưng chỉ cần bà ấy ra mặt, thì cuộc đời của bà ấy sẽ khác nhiều so với bây giờ.  

 

Thậm chí còn có thể tiến vào nội các tổng viện của thư viện Quan Huyên.  

 

Phải biết rằng hiện tại những người từng giúp Diệp Quân trước đây gần như đều đã đi đến tổng viện của thư viện Quan Huyên rồi.  

 

Lạc Chiêu Kỳ cũng thầm thở dài, cô ta hiểu Triệu Tố, vì nếu có thể đi đến tổng viện thì cũng đồng nghĩa với việc số phận hoàn toàn thay đổi.  

 

Đi đến tổng viện, ngươi sẽ có một sân chơi lớn hơn, thậm chí còn có thể mượn nơi đó đi ra vũ trụ bên ngoài.  

 

Mà bây giờ, Triệu Tố chỉ có thể ở trong thư viện này, hơn nữa cả vị trí Viện trưởng của thư viện cũng không thể ngồi vững, vì bây giờ Viện trưởng của thư viện đều theo chế độ bầu cử, nói cách khác mấy năm này bà ấy là Viện trưởng, nhưng mấy năm sau thì chưa chắc.  

 

Lúc này, Triệu Tố chợt cười khẽ: “Số phận đã định”.  

 

Sau đó, bà ấy xoay người rời đi.  

 

Lạc Chiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sau đó cũng rời đi.  

 

…  

 

Nhà họ Tiêu.  

 

Tiêu Qua ngồi trên thềm đá uống rượu một mình.  

 

Bên cạnh y có một quyển cổ tịch và một chiếc nhẫn không gian.  

 

Đó là thứ Diệp Quân để lại cho y lúc rời đi.  

 

Quyển cổ tịch đó chính là Quan Huyên Pháp, bên trong nhẫn không gian cũng có một Tổ Mạch.  

 

Lúc này, Chu Phu chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Qua, ông ấy ngồi xuống cạnh y, cười hỏi: “Sao vậy?”  

 

Tiêu Qua cười khổ: “Năm đó con cũng kiêu ngạo, muốn đuổi theo nhịp bước của họ, nhưng lại phát hiện khoảng cách giữa con và họ ngày càng xa…”  

 

Chu Phu nói: “Nên cuối cùng con mới lựa chọn trở về Nam Châu à?”   

 

Tiêu Qua gật đầu.  

 

Chu Phu khẽ thở dài, đương nhiên ông ấy hiểu tâm trạng của Tiêu Qua, năm đó y và Diệp Quân đều là những người yêu nghiệt nhất Nam Châu, thực lực không chênh lệch nhiều với Diệp Quân, nhưng sau đó hai người lại cách nhau ngày càng xa…  

 

Tiêu Qua uống ực một ngụm rượu, sau đó cười nói: “Tiêu Qua con không phải kiểu người ghét huynh đệ phát triển hơn mình, con chỉ cảm thấy bất đắc dĩ… Con cũng muốn phát triển cùng với hắn, sóng vai tác chiến với hắn… Nhưng con biết chuyện đó là không thể. Lần này gặp mặt, có lẽ sẽ là lần cuối…”  

Nhấn Mở Bình Luận