Lúc này cánh cửa Diệp phủ bỗng mở ra, thấy thế, kiếm tu ở một bên đều lùi về sau.
Bây giờ nhà họ Diệp có địa vị không hề thấp trong thư viện Quan Huyên, thực lực của rất mạnh, không phải là người mà họ có thể đắc tội.
Người bước ra là một ông lão, khi nhìn thấy Diệp Quân, ông lão sửng sốt, sau đó quỳ xuống: “Kính chào viện trưởng”.
Thấy thế mọi người đều sửng sốt.
Cái quái gì thế?
Sao người nhà họ Diệp lại quỳ như thế?
Diệp Quân cũng hơi ngạc nhiên: “Ông biết ta à?”
Ông lão run giọng nói: “Năm đó lúc viện trưởng đến Diệp phủ, ta từng gặp viện trưởng”.
Diệp Quân cười nói: “Thì ra là thế, mau đứng lên đi”.
Nói xong hắn vung tay phải lên, ông lão được một luồng kiếm ý dịu dàng đỡ đứng lên.
Ông lão vội vàng xoay người chạy vào trong phủ.
Một lúc sau, tộc trưởng hiện giờ của nhà họ Diệp – Diệp Lâm dẫn người Diệp tộc ra đón.
Diệp Lâm dẫn người nhà họ Diệp đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói: “Cung nghênh viện trưởng”.
Ở đằng xa!
Vừa nghe nói thế, mấy kiếm tu ở trước cổng Diệp phủ đều ngây người.
Viện trưởng ư?
Đây là viện trưởng thư viện Quan Huyên hiện giờ - Diệp Quân đó à?
Đầu óc kiếm tu áo trắng và kiếm tu áo sợi đay bên cạnh Diệp Quân trống rỗng.
Mẹ kiếp!
Đây là viện trưởng Diệp Quân hả?
Diệp Quân mỉm cười: “Các vị không cần đa lễ, chúng ta vào trong nói chuyện đi”.
Vì hắn thấy người bên ngoài càng lúc càng nhiều.
Diệp Lâm vội nói: “Mời”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó kéo Nạp Lan Ca đi vào trong Diệp phủ.
Đợi sau khi Diệp Quân, Nạp Lan Ca và người Diệp phủ đi khuất, kiếm tu áo trắng bỗng run giọng nói: “Đó… đó là viện trưởng…”
Kiếm tu áo sợi đay hơi ngơ ngác gật đầu.
Kiếm tu áo trắng ngồi phịch xuống đất, toát cả mồ hôi lạnh: “Chúng ta thế mà lại gặp được viện trưởng thư viện Quan Huyên”.
Kiếm tu áo sợi đay cũng cảm thấy không chân thật chút nào.
Với họ, những người như vậy chỉ là người trong truyền thuyết.