Diệp Quân cười nói: “Muội có thứ thú với chuyện này à?”
Từ Thụ gật đầu.
Diệp Quân nói: “Thật ra cũng không có gì để kể”.
Từ Thụ lườm Diệp Quân.
Diệp Quân bật cười, sau đó nói về những gì đã xảy ra trong thời gian qua.
Sau khi nghe xong, Từ Thụ nói: “Không ngờ vũ trụ lại rộng lớn như vậy, hơn nữa bên ngoài còn có rất nhiều nền văn minh mà chúng ta chưa biết tới”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta cũng rất bất ngờ”.
Từ Thụ nói: “Sau này huynh định tiếp tục ra ngoài mạo hiểm sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Thụ ngập ngừng rồi thôi.
Diệp Quân nắm lấy tay Từ Thụ, cười nói: “Ta hiểu ý của muội, bây giờ vũ trụ Quan Huyên đã lớn mạnh, đã đến lúc dừng lại ổn định thư viện, đúng không?”
Từ Thụ gật đầu: “Thư viện và Tiên Bảo Các gần như đã nắm vững trụ vũ và thế giới, nội bộ thư viện không ổn định lắm, còn có rất nhiều vấn đề…”
Diệp Quân nói: “Ta biết nhưng ta vẫn muốn ra ngoài xông pha, ngắm nhìn thế giới”.
Từ Thụ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Cũng được, huynh ở lại thư viện cũng chẳng giúp được gì”.
Diệp Quân lườn: “Muội nói gì vậy chứ?”
Từ Thụ cười nói: “Chẳng phải mọi chuyện huynh đều đùn đẩy cho người khác sao?”
Diệp Quân cười nói: “Ta nghe nói Chân vũ trụ đã tự lập một phái?”
Từ Thụ gật đầu: “Không còn cách nào khác. Không chỉ Chân vũ trụ ta mà nội bộ thư viện đã bắt đầu phân phe phái, mỗi phe phái đều rất vững chắc, không từ thủ đoạn để tham gia nội các, muốn giành nhiều tiếng nói hơn… Vấn đề này huynh phải chú ý”.
Nói đến đây, nàng ta nhìn Diệp Quân: “Vấn đề này cần huynh giải quyết”.
Diệp Quân cười lớn: “Yên tâm đi, ta sẽ không đùn đẩy vấn đề này cho con trai ta giải quyết đâu”.
Cha có thể ‘gài bẫy’ con, nhưng hắn không muốn vậy.
Từ Thụ cũng gật đầu, thư viện Quan Huyên bây giờ đã không còn là thư viện Quan Huyên ban đầu nữa, đừng nói là con trai của Diệp Quân, mà ngay cả Diệp Quân cũng phải vật lộn để giải quyết những vấn đề này.
Diệp Quân hỏi: “Từ Nhu đâu?”
“Còn nhớ đến ta à?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Diệp Quân.
Diệp Quân quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái cách đó không xa, nàng ta mặc một bộ váy màu vàng nhạt, nhẹ nhàng thanh nhã
Người tới chính là Từ Nhu.
Diệp Quân cười: “Sao có thể quên tỷ được chứ?”
Vừa nói hắn vừa đưa tay trái ra.
Từ Nhu nhìn tay trái của Diệp Quân: “Ngươi nằm mơ đi”.
Diệp Quân cười lớn rồi hỏi tiếp: “Từ Kính đâu?”
Từ Thụ đáp: “Từ Kính đi tu luyện rồi, bây giờ không biết ở đâu nữa”.
Diệp Quân hơi bất ngờ: “Đi tu luyện sao?”
Từ Thụ gật đầu: “Đi rất lâu rồi”.
Diệp Quân hơi lo lắng.
Từ Thụ cười nói: “Yên tâm đi, trên người tỷ ấy có bảo vật của Chân tỷ, người bình thường không thể đả thương tỷ ấy”.
Chân tỷ!
Nghe vậy, ba người cùng trầm mặc.
Diệp Quân nói: “Chúng ta đi tìm Chân tỷ”.
Từ Nhu và Từ Thụ đồng thanh nói: “Được”.
Diệp Quân cười lớn: “Đi thôi”.
Nói xong hắn dẫn theo hai cô gái biến mất tại chỗ.