Nói đến đây, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc này, hắn mới thật sự hiểu ý đồ của cô cô váy trắng.
Không ngừng tu hành, vũ trụ rất lớn, mình rất nhỏ bé, cần phải có lòng kính sợ với vũ trụ này.
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên khẽ nói: “Ta thật không ngờ ngươi có thể nghĩ được như thế nhanh như vậy”.
Diệp Quân cười nói: “Tháp gia ngươi đã sớm biết, tại sao không nhắc nhở ta?”
Tiểu Tháp nói: “Có một số việc, chỉ tự ngươi hiểu ra thì mới là của ngươi, còn người khác nói, đạo lý dù có hay đến mấy thì chưa chắc ngươi đã có thể hiểu”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tiểu Tháp nói: “Tiếp theo định thế nào?”
Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bây giờ tọa độ của vũ trụ Quan Huyên của chúng ta đã bị lộ, tiếp theo có lẽ phải đối mặt với nhiều nền văn minh khác trong vũ trụ, vì vậy, nhiệm vụ cấp bách nhất là chăm chỉ luyện tập để tăng thực lực của mình, cũng cần phải tăng thực lực của toàn nền văn minh vũ trụ Quan Huyên.
Tiểu Tháp nói: “Vậy ngọn lửa Thiên Hành này…”
Diệp Quân nhìn về phía ngọn lửa Thiên Hành trong tay, cười nói: “Dĩ nhiên là mang theo bên người rồi, dù sao thì nó cũng không làm ta bị thương”.
Hắn vừa nói vừa cười, rời khỏi Tiểu Tháp.
….
Trong đại điện ở ngọn hải đăng Vũ Trụ.
Hai tay cô gái váy đỏ chống cằm, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ khó hiểu.
Bởi vì trong lúc người đàn ông áo đen cầm ngọn lửa ra, cô ta đã thử liên lạc với ngọn lửa Thiên Hành một lần nữa, nhưng ngọn lửa Thiên Hành vẫn không có bất cứ hồi đáp nào.
Điều này khiến cô ta cảm thấy hơi bối rối!
Trước kia chưa bao giờ xảy ra trường hợp như vậy!
Ngọn lửa Thiên Hành giống như bị bắt cóc!
Nhưng thanh niên đó rõ ràng rất yếu, thậm chí còn không bằng một phần mười nghìn sức mạnh của ngọn lửa.
Cứ một trăm năm là lại có một kỳ nghỉ.
Cô gái lập tức trở lại bảng điều khiển, cô ta nhanh chóng thao tác, sau khi nhìn thấy cỗ máy thần bí tiến vào chế độ tự động, cô ta cười toe toét. Sau đó nhìn lướt qua những màn sáng dày đặc ở xung quanh, cuối cùng, ánh mắt rơi vào một màn sáng.
Bên trong màn sáng là nền văn minh vũ trụ Quan Huyên!
Cô gái suy nghĩ hồi lâu, đi đến bên cạnh bệ đá, cầm lên một túi trúc nhỏ, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi ra khỏi đại điện, phóng tầm mắt ra xa là vũ trụ tinh không vô tận.
Sâu thẳm và cô độc!
Cô gái vươn vai, sau đó sải bước về phía xa.
Nghỉ ngơi thôi!
Vô cùng vui vẻ!
Cô ta quyết định tự mình đi đến nền văn minh đó để nhìn thử xem, nhân tiện điều tra ngọn lửa Thiên Hành đã xảy ra vấn đề gì.
Chẳng mấy chốc, cô gái đã biến mất ở phía cuối tinh hà.
Ngay sau khi cô gái biến mất, một thanh kiếm chậm rãi biến mất phía trên ngọn hải đăng.
Kiếm Hành Đạo!