Mẹ nó chứ, giờ dù có mù cũng có thể nhìn ra được thanh kiếm đó cực kỳ lợi hại.
Một nhát kiếm suýt nữa đã đánh nát Huyết Thi…
Quả đúng là thần khí siêu cấp, ai mà lấy được nó thì người đó có thể thần cản giết thần, phật cản đánh phật.
Một cuộc chiến đẫm máu diễn ra.
Tín Du nhìn cảnh tượng trước mặt, trong mắt đầy vẻ thất vọng, lúc này cô ta mới cảm thấy hai gia tộc trước mắt này không còn cách cứu chữa nữa.
Đều là tầm nhìn hạn hẹp, ích kỷ.
Hai gia tộc đều sẽ không suy xét đến tình hình chung khi đối mặt với lợi ích, chỉ muốn tranh giành lợi ích thôi.
Bị lợi ích che mờ mắt.
Vì chỉ cần suy nghĩ một chút là biết thanh kiếm này có thể dùng được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào Diệp công tử…
Tất nhiên cô ta biết rõ người của Huyền tộc và người tộc Tu La không phải không biết điều này, nhưng họ vẫn không thể từ bỏ thanh kiếm đó.
Hết thuốc chữa!
Tín Du thở dài.
Ở một bên khác, Thái A Thiên và Thái A Nan nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không cảm thấy vui khi người gặp họa, mà hơn hết là vẻ phức tạp.
Lẽ nào tộc Thái A không có ý nghĩ nào với thanh kiếm đó sao?
Dĩ nhiên là có.
Nhưng Thái A Thiên biết rõ, so với thanh kiếm đó thì chủ nhân của thanh kiếm lại có thể giúp sức rất nhiều cho tộc Thái A.
Thanh kiếm lợi hại như vậy, chủ nhân của thanh kiếm và người tạo ra thanh kiếm có thể là người tầm thường được sao?
Không đi kết giao với chủ nhân của kiếm, ngược lại đi tranh giành thanh kiếm, đúng là bỏ gốc lấy ngọn, cực kỳ ngu ngốc.
Thái A Thiên quay đầu nhìn Diệp Quân cách đó không xa, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp. Diệp công tử này đúng là có khả năng nắm bắt lòng người.
Cũng không biết ai dạy hắn mà chỉ mới tuổi này đã có mưu trí đến thế.
Ầm!
Ngay lúc này, đằng xa bỗng nổ tung thành một luồng khí tức đáng sợ.
Mấy người Thái A Thiên vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Huyền Sắc cách đó không xa cầm kiếm Thanh Huyên trong tay, trên người toát ra uy lực kiếm thế đáng sợ. Lúc này lão ta đã khôi phục lại bình thường, lão ta mượn sức kiếm Thanh Huyên trấn áp ngược lại thần hồn Huyết Thi đó.
Huyền Sắc quay đầu lại nhìn Tu La Tịnh, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Tu La Tịnh thấy thế, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm trọng, lúc này lão ta cảm nhận được sự đe dọa.
Tu La Tịnh nhìn Diệp