Đối mặt với kiếm tu không rõ lai lịch này, Huyền Sắc không xem thường kẻ thù, lão ta vẫn rất tỉnh táo, nếu lão ta sơ suất đánh giá thấp kẻ thù vào thời điểm này, ngộ nhỡ gặp khó khăn thì không đáng. Thế nên vừa ra tay lão ta đã dùng hết sức lực.
Vừa tung ra nhát kiếm này, sắc mặt Tín Du và Thái A Thiên bên dưới lập tức trở nên nghiêm trọng, vì uy lực của nhát kiếm này đã không phải là thứ mà họ có thể đỡ được.
Hai người cùng nhìn kiếm tu đó, kiếm tu bí ẩn này có thể đỡ được nhát kiếm này không?
Mọi người đều đang nhìn kiếm tu áo bào trắng.
Ngón tay cái bên trái của kiếm tu nhẹ nhàng giơ lên, kiếm bay ra khỏi vỏ.
Vèo!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, cả người Huyền Sắc đã dừng lại như bị phanh gấp, một thanh kiếm đâm vào giữa trán lão ta.
Chỉ trong tích tắc!
Mọi người đều hóa đá.
Tín Du và Thái A Thiên trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ khó tin.
Chỉ trong tích tắc thôi sao?
Thái A Thiên cũng khó tin nói: “Đây…”
Kiếm tu mặc đồ trắng ở đằng xa khẽ lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng: “Yếu quá, yếu quá”.
Mọi người: “…”
Lúc này Huyền Sắc bỗng giơ kiếm Thanh Huyên lên, kiếm Thanh Huyên biến thành tia kiếm quang đâm về phía kiếm tu đó.
Kiếm tu bỗng giơ tay lên, xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay vào trong lòng bàn tay ông ấy, ông ấy nhìn kiếm Thanh Huyên mỉm cười: “Đây chẳng phải là kiếm của tiểu đệ ta sao?”
Kiếm Thanh Huyên rung lên như đang đáp lại.
Huyền Sắc: “…”
Kiếm tu quay đầu lại nhìn Diệp Quân, mỉm cười, ông ấy búng ngón tay, kiếm Thanh Huyên lập tức bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân bước đến trước mặt kiếm tu, mỉm cười: “Đại bá, đã lâu không gặp”.
Đại bá!
Nghe Diệp Quân nói thế, Tín Du và Thái A Thiên biến sắc, quay phắt lại nhìn Diệp Quân.
Kiếm tu này thế mà lại là đại bá của tên này?
Tiêu Dao đang định nói gì đó thì bỗng nhíu mày nhìn Huyền Sắc, ngón tay ông ấy giơ lên, ngay sau đó Huyết Thi bị ông ấy lôi ra.
Sau khi ra ngoài, Huyết Thi hoảng sợ nhìn Tiêu Dao, run giọng nói: “Ngươi… ngươi là ai… ta là thần tướng của nền văn minh Thuật Giả”.
Nó không ngốc như Huyền Sắc, vừa nhìn thấy kiếm tu này, nó đã cảm thấy khiếp sợ nên cố gắng che giấu bản thân, thế nhưng nó không ngờ vẫn bị phát hiện.
Tiêu Dao nhìn Huyết Thi, lắc đầu: “Xấu quá”.
Dứt lời, ông ấy vung tay lên, một tia kiếm khí lập tức tiêu diệt Huyết Thi khiến nó biến mất hoàn toàn.
Huyết Thi: “…”
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.
Những người còn lại đều đã hóa đá, Huyết Thi trước đó đáng sợ thế nào giờ lại bị tiêu diệt dễ dàng như thế?
Lúc này sau khi mất đi