Để Nhị Nha làm thú cưng? Thế thì điên thật rồi.
Trước đây pháp tắc cũng chỉ đám lừa Nhị Nha một chút chứ cũng không dám có suy nghĩ này.
Tiểu Tháp nói: “Tuy yêu thú này mạnh, nhưng chắc chắn không thắng được Nhị Nha, có Nhị Nha, ngươi còn cần yêu thú gì nữa?”
Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Cũng đúng”.
Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân đột nhiên nói: “Tháp gia, bây giờ Nhị Nha coi mình là người hay là yêu thú?”
Tiểu Tháp nói: “Khi cô ấy phạm sai lầm, ở trước mặt An chủ mẫu, cô ấy sẽ coi mình là người, khi cô ấy muốn làm chuyện xấu sẽ coi mình là yêu thú, vì người cần nói lý còn yêu thú thì không cần… Còn ở trước mặt ngươi, cô ấy coi mình là tổ tông”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp nói tiếp: “Còn nữa, Nhị Nha ăn thịt người, thật đấy, không phải đùa đâu”.
Diệp Quân: “…”
Lúc này người thần bí lại nói: “Cho mọi người xem thứ khác còn lợi hại hơn nữa”.
Nói rồi hắn ta ấn nhẹ tay phải xuống, hình ảnh trong màn sáng thay đổi, sau đó một chiếc cây cổ thụ xuất hiện trước mắt mọi người, cây cổ thụ đứng trong tinh không, cành cây vươn ra mấy vạn trượng, trên cây còn có quả, những quả này đều có màu tím, xung quanh còn có một chút ánh sáng mờ nhạt.
Mà trên ngọn cây có một ký tự bí ẩn, hình thù kỳ lạ, nửa đen nửa đỏ, nó lơ lửng trên ngọn cây, chậm rãi xoay tròn.
Mọi người đều ngờ vực và tò mò.
Người thần bí cười bảo: “Cây này được hóa thành từ chữ cổ, nền văn minh Thuật Giả chúng ta khi xưa có được trong di tích nền văn minh cổ, cũng chính nhờ có chữ này giúp đỡ nên nền văn minh Thuật Giả của chúng ta mới có thể phát triển nhanh chóng. Bởi vì cây này có công dụng thay đổi thể chất và huyết mạch, chỉ cần ăn một quả trên cây là huyết mạch và thể chất sẽ thay đổi ngay tức khắc, vì thế chúng ta gọi nó là Tiên Đạo Thụ, ăn vào có thể chứng tiên đắc đạo!”
Phía dưới có người nói: “Còn có không?”
Nghe thấy câu này, nụ cười trên mặt người thần bí dần biến mất, hắn ta ấn nhẹ tay phải xuống, thoáng chốc, hình ảnh trong màn sáng thay đổi, đồng thời bắt đầu kịch liệt chấn động.
Mọi người đều thấy khó hiểu.
Lúc này, màn sáng dần dần trở lại bình thường, bầu trời phía trên vô số kiến trúc kia có một ngọn lửa từ từ rơi xuống.
Diệp Quân sững sờ khi nhìn thấy ngọn lửa này, lửa Thiên Hành!
Lúc này người thần bí chợt gằn giọng: “Nền văn minh Thiên Hành chó má này…”
Người thần bí cất tiếng chửi, còn chửi rất khó nghe…
Nghe thấy hắn ta chửi, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sao lại chửi vậy?
Sau lưng người bí ẩn chợt có một giọng nói vang lên trong một quan tài máu: “Nói cho cẩn thận”.
Người thần bí nghiêm