Chu Phạn mỉm cười: “Mấy tượng đá này không đơn giản đâu, mỗi cái đều chứa một phương pháp tu hành xa xưa và thuật thần thông nữa”.
Cô ta đi tới dưới một pho tượng, quan sát một hồi rồi nói: “Đây là một quyển thuật pháp thần thông”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Cô nương biết chữ viết của văn minh này ư?"
Chu Phạn lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Quân càng sửng sốt: “Thế...”
Chu Phạn nhoẻn cười: “Ta đoán”.
Diệp Quân đen mặt. Định chơi hắn à?
Chu Phạn nâng quạt lên che miệng cười: “Không phải ta đùa giỡn với Diệp công tử. Tuy là đoán nhưng cũng không phải đoán mò, công tử đến đây nhìn kỹ xem”.
Diệp Quân nghe lời làm theo. Chu Phạn vung nhẹ quạt lên, chỉ thấy những ký tự lạ lùng kia như sống dậy, hóa thành những dải sáng lượn vòng trên cao.
Diệp Quân sửng sốt: “Đây là gì vậy?"
Chu Phạn: “Diễn Võ, một thuật thần thông đặc biệt của Hoàng tộc Đại Chu. Phàm trên đời có thứ gì cũng có thể diễn võ”.
Lại một cái vung quạt, dải sáng kia nhập vào tượng đá, trở về lặng im.
Chu Phạn thì thầm: “Chúng đều là những phương pháp tu hành cực kỳ lâu đời, dù đã qua rất nhiều năm nhưng vẫn còn ở cấp bậc cao nhất, cho dù là ở văn minh cấp bốn”.
Cô ta liếc sang, thấy Diệp Quân vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không chút tham lam thì lại càng thêm tò mò.
Diệp Quân đương nhiên không có hứng thú gì với những công pháp tu hành và thuật thần thông này. Công pháp hắn đang dùng có lẽ không phải hàng tốt nhất vũ trụ nhưng cũng là cao cấp nhất. Tất cả kiếm kỹ hắn học đều xuất phát từ cha, có lẽ không phải mạnh nhất nhưng đều có thể tiếp tục phát triển, hơn nữa cũng phù hợp hắn nhất.
Hắn nhìn sang, thấy Chu Phạn không có chút tham lam thì cũng sinh lòng hiếu kỳ.
Cho dù ở văn minh cấp bốn, những thứ này vẫn thuộc hàng cao cấp nhất.
Vậy mà cô ta không hề động lòng?
Chu Phạn chợt cười nói: “Đi thôi”.
Rồi nhấc chân xoay người.
Diệp Quân cũng làm theo.
Họ không lấy tượng đá đi, cũng không sao chép gì trong đó.
Sậu Nguyên không nhịn được mà buột miệng: “Diệp thiếu, công pháp và thần thông trong tượng đá đều rất cao cấp, cậu có thể mang đi”.
Diệp Quân quả quyết lắc đầu, đáp: “Không được, đã ra vẻ thì phải làm tới cùng. Cô ta đã không cần thì ta cũng mặc kệ!"