Mọi người lục tục bước lên.
Thuyền ra khơi, đi vào biển rộng.
Diệp Quân đứng ở đầu thuyền, đón từng làn gió biển mát rượi.
Bỗng có hương thơm thoang thoảng lẻn vào khi Chu Phạn xuất hiện cạnh bên.
Hắn mỉm cười chào hỏi: “Phạn cô nương”.
Chu Phạn đáp lễ: “Dường như Diệp công tử không có hứng thú với những món đồ nơi đây?"
Diệp Quân: “Không hẳn. Ta rất thích cái cây hoàng kim kia, cũng có thể mua, chỉ là ta thấy không đáng mà thôi”.
Có Tháp gia với kiếm Thanh Huyền trong tay, hắn còn cần gì quan tâm đến thần vật khác?
Với hắn, Tổ Mạch quan trọng hơn nhiều.
Chu Phạn cong môi mỉm cười, không bình luận gì thêm.
Không lâu sau, con thuyền quành đến sau một ngọn núi nhỏ. Đập vào mắt là dãy núi liên miên bất tận, không nhìn thấy điểm cuối. Trên vách đá sừng sững là vô số dòng suối nhỏ như những con rồng uốn lượn về biển, trông hùng vĩ vô cùng.
Trời âm u.
Nước mờ đục.
Một bầy chim ba chân không biết từ đâu bay đến vờn quanh trên đầu họ, kêu lên những tiếng thê lương.
Làm ai nấy đều sinh lòng cảnh giác.
Từ mũi thuyền, Chu Phạn dõi mắt nhìn những vách núi xa xa, thở dài nói: “Suối bạc khoác non xanh... Quả là kỳ cảnh hiếm thấy”.
Diệp Quân gật gù: “Nếu không có việc phải làm thì đi thăm thú vũ trụ, nhìn ngắm cảnh đẹp thế gian cũng là chuyện thú vị”.
Chu Phạn bỗng hỏi: “Diệp công tử cũng thích đi dạo quanh vũ trụ?"
Hắn gật đầu: “Đúng vậy”.
Cô ta đề nghị: “Không bằng sau này chúng ta kết bạn cùng đi?"
Diệp Quân ngạc nhiên.
Chu Phạn cười nói: “Người tu hành chúng ta sống một đời lâu dài hơn người thường, nếu chỉ dùng hết vào tu luyện thì lại quá nhàm chán”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!