Diệp Quân bèn hỏi: “Nó thuộc về văn minh Thủy tộc sao tiền bối?"
Tù Linh gật đầu: “Phải. Thủy tộc chúng ta có hơn bốn trăm Thánh tự, nó là một trong số đó…”
"Cái gì?!"
Diệp Quân kêu lên: “Hơn bốn trăm??"
Tù Linh gật đầu.
Diệp Quân càng kích động: “Hơn bốn trăm cổ tự khác cũng như nó?"
Tù Linh lắc đầu: “Trong tất cả Thánh tự, cổ tự này chỉ xếp hàng trung đẳng, một số khác mới thật sự là lợi hại”.
Diệp Quân rơi vào im lặng.
Tự dưng thấy đáng sợ quá.
Có hơn bốn trăm Thánh tự như thế này!
Ghê gớm!
Hắn hỏi Tù Linh: “Văn minh của các tiền bối đã đến cấp năm chưa?"
Cố Trạch cười lớn: “Ngươi nghĩ sao?"
Diệp Quân nhíu mày: “Thật sự là cấp năm?"
Tù Linh gật đầu: “Phải, nhưng đó là quá khứ, bây giờ thì không phải”.
Diệp Quân càng khó hiểu: “Sao lại thế?"
Tù Linh: “Vì văn minh Thủy tộc chúng ta từng giao chiến với văn minh Thiên Hành”.
Giao chiến với văn minh Thiên Hành!
Diệp Quân không khỏi chấn động. Từ trước đến giờ, mọi nền văn minh khi nhắc đến hai chữ Thiên Hành đều phải biến sắc, vậy mà văn minh Thủy tộc lại còn từng giao chiến với họ!
Tù Linh tiếp tục: “Chúng ta bại trận, văn minh sụp đổ, các tộc nhân bỏ trốn với quy mô khổng lồ. Từ ngày ấy đến nay, văn minh Thủy tộc đã di dời đến vô số vũ trụ. Ở mỗi nơi chúng ta đều ở lại trong một khoảng thời gian, nhưng sau đó vì văn minh Thiên Hành mà không thể không tiếp tục rời đi..”.
Một tia phức tạp lóe lên trong mắt ông ta. Thủy tộc trước kia từng ngạo nghễ huy hoàng bao nhiêu.
Nay lại bị hủy diệt, khiến dân tộc phải lưu vong khắp nơi.
Bọn họ từ nhỏ đã được dạy dỗ phải phục hưng văn minh Thủy tộc, nhưng càng trở nên mạnh hơn thì càng cảm thấy khiếp hãi.
Bởi chính cái gọi là văn minh Thiên Hành!
Đừng nói cả một nền văn minh, ngay cả một ngọn lửa nhỏ nhoi thôi mà họ đã không thể chống lại.
Thủy tộc được gọi là quý tộc thời viễn cổ, nhưng đúng hơn là quý tộc sa cơ.
Tù Linh lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, trả bút lại cho Diệp Quân.
Hắn thấp giọng nói: “Vật này thuộc về Thủy tộc...”
Cố Trạch cười nói: “Ngươi đừng thần thánh hóa chúng ta như vậy. Thánh tự có linh, chúng ta muốn xem là vì hy vọng được nó cho phép, khi ấy cho dù ngươi có không đồng ý thì chúng ta cũng sẽ mang nó đi. Nhưng nó không phản ứng gì, chứng tỏ không vừa lòng với chúng ta, cưỡng chế mang đi mới là đại họa”.
Diệp Quân gật gù, nhận bút lại rồi cất vào Tiểu Tháp.
Cố Trạch lại hỏi: “Ác Đạo Minh có thù với ngươi à?"
Hắn gật đầu: “Phải”.
Ông ta nhìn hắn một phen rồi chép miệng tinh quái: “Được, rất tốt, ha ha ha…”
Diệp Quân: “Tiền bối, chúng ta có nên chơi lớn không?"
Cố Trạch: “Chơi lớn gì?"
Diệp Quân nghiêm túc đáp: “Ta nghĩ ta phục hưng được văn minh Thủy tộc ấy. Không bằng hai ông đi theo ta, chúng ta bắt tay giải quyết Ác Đạo Minh rồi chia tài sản...”