Lão hòa thượng xót xa hô lên: “Không ổn, ta mù rồi”.
Chu Đế: “…”
Nhìn lão hòa thượng mặt đầy máu, Chu Đế ngơ ngác vội hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lão hòa thượng run giọng nói: “Trên người hắn có sự tồn tại mà nhân quả không biết rõ, không thể quan sát… mẹ kiếp!”
Chu Đế: “…”
Ở một bên khác.
Lúc này Chu Mục – Nhị hoàng tử cũng đang dõi theo Diệp Quân, gã mỉm cười: “Đạo trưởng, ông nghĩ người này thế nào?”
Đạo sĩ nhìn Diệp Quân ở phía xa, sau đó nói: “Khí chất bất phàm, nhân gian hiếm có”.
Chu Mục cười nói: “Đúng là thế thật, phải nói là khả năng nhìn người của Cửu muội ta rất chuẩn xác, nhưng thiếu niên này cũng quá lỗ mãng, không xem hoàng thất Đại Chu ta ra gì cả, cứ thế mà dẫn nó đi. Nếu ta là hắn thì đành nhẫn nhịn một thời gian, tìm cách khác, chứ không đẩy mình và Cửu muội vào tuyệt cảnh như bây giờ”.
Nói đến đây gã khẽ lắc đầu: “Tài năng có thừa, thông minh không đủ”.
Thấy Chu Mục đã đưa ra đánh giá, đạo sĩ không tiện nói gì thêm nữa, nhắm mắt lại.
Ở đằng xa, Diệp Quân kéo tay Chu Phạn chậm rãi đi xuống bậc thang đá.
Chu Phạn để mặc Diệp Quân kéo tay cô ta, lúc này cô ta cảm thấy hơi hoang đường.
Cô ta biết rõ làm trái với chiếu chỉ của Hoàng Đế Đại Chu sẽ có kết cục thế nào, chắc chắn sẽ chết.
Chưa từng có ai dám làm như vậy.
Chiếu chỉ của Hoàng Đế Đại Chu đại diện cho quyền uy vô thượng, không cho phép nghi ngờ và làm trái.
Nhưng khi thiếu niên đó nói với cô ta: “Cô tin ta thì đi theo ta”, cô ta lại không do dự đi theo hắn.
Cũng không biết tại sao cô ta bỗng cảm thấy cho dù có cùng chết ở đây thì cũng chẳng có gì không tốt.
Nghĩ đến đây, cô ta bỗng bật cười.
Không để sống chết lợi ích trong lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!