Mà cô gái đó chỉ mới đánh có một phần sức mạnh.
Một phần!
Thế này thì đánh làm sao được?
Rất nhiều người đã bắt đầu tuyệt vọng.
Cô gái đó mạnh đến mức khiến người khác tuyệt vọng, không có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.
Lúc này cô gái áo đỏ đó bỗng nhìn Chu Phạn, mỉm cười nói: “Cô tự tay giết thiếu niên trong lòng cô, ta sẽ bỏ qua cho Đại Chu, cô thấy thế nào?”
Chu Phạn đứng trên tường thành im lặng không nói.
Áp lực đến từ phía Đại Chu.
Mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn Chu Phạn, lúc này nhiều người chợt ý thức được thì ra cô gái này đuổi đến đây không phải nhằm vào Đại Chu mà là vì thiếu niên này.
Thiếu niên này là ai?
Cô gái áo đỏ lại nói: “Tiểu cô nương, thiếu niên này vốn dĩ không phải là người Đại Chu, cô lại vì hắn mà đẩy cả Đại Chu rơi vào nguy hiểm, đáng sao?”
Không phải người Đại Chu.
Nghe cô ta nói thế, sắc mặt nhiều cường giả ở đó đều sa sầm.
Nếu thiếu niên này là người Đại Chu, vậy Đại Chu bảo vệ hắn là chuyện dễ hiểu, nhưng hắn không phải người Đại Chu, tại sao Đại Chu lại vì hắn mà khiêu khích một cường giả đáng sợ như vậy?
Phạn điện hạ có quan hệ gì với thiếu niên này?
Cho dù là mối quan hệ đó, sao Phạn điện hạ lại có thể vì một thiếu niên mà không màng đến lợi ích của cả Đại Chu?
Chu Phạn trên tường thành nhìn cô gái áo đỏ ở đằng xa, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, cô gái này chỉ nói một câu là khiến lòng người Đại Chu vốn dĩ đoàn kết tan rã.
Cô gái áo đỏ ở ngoài thành nhìn Chu Phạn, ánh mắt hơi khiêu khích.
Cô ta không phải sợ Đại Chu đoàn kết một lòng, cô ta chỉ cảm thấy như vậy khá vui, chỉ thế thôi.
Một ông lão đồ trắng trên tường thành bước ra, ông ta hơi cúi người với Chu Phạn, sau đó nói: “Điện hạ, người này là người Đại Chu ta sao?”
Vẻ mặt Chu Phạn hơi phức tạp: “Nguyên Tướng, ông bước ra khiến ta cũng hơi bất ngờ”.
Nguyên Tướng!
Tướng quốc của Đại Chu, một đại biểu của Nho giáo, đại diện cho hàng trăm triệu học giả ở Đại Chu, có địa vị then chốt trong Đại Chu.
Nguyên Tướng trầm giọng nói: “Lão thần biết cô gái kia cố ý nói thế để chia rẽ Đại Chu, muốn làm cho nội bộ Đại Chu sinh ra bất mãn, nhưng ta vẫn phải ra mặt hỏi một câu, người này là người Đại Chu sao?”
Chu Phạn lắc đầu: “Không phải”.
Vừa nghe cô ta nói thế, xung quanh lập tức nhốn nháo, ánh mắt nhiều người đã trở nên không còn thiện ý.
Nguyên Tướng nhìn Chu Phạn: “Điện hạ vì người này mà muốn Đại Chu không tiếc bất kỳ giá nào đối đầu với cô nương đó ư?”
Lúc này Đạo Quân bước ra, chắp tay lại nói: “Nguyên Tướng, hắn là người trong lòng của điện hạ, không biết như thế có tính là người của Đại Chu không?”
Nguyên Tướng nhíu mày, ông ta nhìn Chu Phạn, Chu Phạn nhìn Diệp Quân khẽ gật đầu.
Nguyên Tướng nhìn Chu Phạn, lại hỏi: “Điện hạ, vị công tử này là người trong lòng người thật sao?”
Chu Phạn gật đầu: “Phải”.
Nguyên Tướng gật đầu: “Vậy dĩ nhiên được xem là người Đại Chu, nếu đã là người Đại Chu thì dĩ nhiên Đại Chu phải ra sức bảo vệ”.
Dứt lời ông ta xoay người nhìn cô gái áo đỏ: “Đại Chu ta tồn tại mấy trăm triệu năm, đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, từng có vinh quang thành bại, cũng suýt nữa bị hủy diệt, nhưng Đại Chu chưa bao giờ sợ hãi, hôm nay cho dù tất cả người dân Đại Chu có chiến đấu đến đẫm máu, cũng phải bảo vệ người này. Trước tiên bắt đầu từ các học giả bọn ta”.