Ông ta hiểu đạo lý no một bữa và no cả đời này.
Tuy đã lên đến cảnh giới Khai Đạo nhưng nếu không có cơ duyên trời ban thì cả đời này chỉ tới thế.
Mà muốn tiến thêm thì phải có quý nhân hỗ trợ.
Vị Diệp thiếu này chính là quý nhân.
Kiến cỏ vĩnh viễn không thể với tới trời cao, nhưng nếu rơi trúng cánh đại bàng thì có thể theo đó vượt cửu thiên.
Chính là mượn sức.
Cả đời có khi không thể gặp được quý nhân, nhưng đã gặp thì phải ra sức bám lấy.
Bản thân không bay lên được thì tìm ô dù hỗ trợ cho.
Binh Chủ và những người khác nghe vậy thì rơi vào im lặng.
Bọn họ hiểu ra vì sao Thiên Xích muốn ở lại.
Là để mượn sức.
Trong lòng họ sinh ra suy nghĩ phức tạp. Nếu có thể lựa chọn, ai cũng muốn nâng cao sức mạnh.
Nhưng họ cũng biết cho dù có quả Đạo Linh và tinh thể Vĩnh Hằng thì tiến thêm một bước gần như là bất khả thi.
Khi đã đạt đến trình độ nhất định mà lại không có ai dìu dắt, tiếp tục đi tới khó như lên trời.
Binh Chủ bỗng nói: “Nếu Diệp thiếu không chê, ta bằng lòng theo cậu làm chân sai vặt”.
Tú Võ cũng nói: “Ta cũng bằng lòng”.
Kiếm Bạch Y lại nói: “Ta không có dã tâm lớn đến vậy, được đến cơ duyên đã thỏa mãn. Diệp thiếu, sau này gặp lại”.
Cô ta đến bây giờ mới phát giác Ác Đạo Minh lẫn vị này đều không đơn giản, nhưng không muốn ở lại làm tốt thí. Diệp thiếu có thể gánh vác nhân quả, cô ta thì chưa chắc, vì vậy mới lựa chọn rời đi.
Sống trên đời phải biết thế nào là đủ.
Một quả Đạo Linh và tinh thể Vĩnh Hằng là đủ rồi, tuy có lẽ không thể tìm được nhiều hơn, nhưng ở lại thì càng gặp nhiều nguy hiểm hơn.
Diệp Quân chỉ cười nói: “Ta hiểu”.
Kiếm Bạch Y chắp tay, đang định rời đi thì lại nghe hắn nói: “Từ giờ trở đi, mỗi mười năm chư vị sẽ có một tinh thể Vĩnh Hằng, mỗi ba mươi năm một quả Đạo Linh, đủ một trăm năm thì gấp đôi cả hai...”
Kiếm Bạch Y dừng bước, xoay lại nói: “Diệp thiếu, ta rút lại lời vừa nãy, hãy cho ta cơ hội dốc sức vì cậu”.