Lửa!
Lửa Thiên Hành!
Rất nhiều cường giả trong tối đều như phát điên.
Tên này có lửa Thiên Hành, lẽ nào hắn đến từ nền văn minh Thiên Hành sao?
Tức Mặc Lan đó cũng trợn tròn hai mắt, trong mắt là vẻ khó tin.
Ngay lúc này chỉ thấy Diệp Quân lấy lửa Thiên Hành trong tay đặt vào trong đống củi đó.
Châm lửa…
Mọi người đều đờ đẫn.
Tên này lấy lửa Thiên Hành để nướng dê hả?
Trò gì đây?
Chẳng mấy chốc củi bốc cháy, Diệp Quân bắt đầu nướng dê nhưng hắn không thu lại lửa Thiên Hành.
Diệp Quân ngẩng đầu lên ông lão như bị điểm huyệt ở phía xa: “Có việc à?”
Ông lão hoàn hồn, không nói gì, chỉ xoay người rồi biến mất ở cách đó không xa.
Mọi người: “…”
Diệp Quân thu hồi tầm mắt bắt đầu chú tâm nướng dê cho Nhất Niệm.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Mọi người đều đang nhìn Diệp Quân ở đằng xa, nói chính xác hơn là nhìn lửa Thiên Hành đó.
Diệp Quân này đến từ nền văn minh Thiên Hành ư?
Trong đầu mọi người đều hiện lên suy nghĩ này, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không đúng.
Sao có thể là nền văn minh Thiên Hành được chứ?
Dù sao nền văn minh Thiên Hành nhìn thấy nền văn minh khác là phóng hỏa, nếu là nền văn minh Thiên Hành thật thì e là Đăng Thiên Vực không còn nữa.
Lẽ nào là giả?
Diệp Quân và Nhất Niệm ngồi trước đống lửa, thịt dê trên tay Diệp Quân đã tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Nhất Niệm nhìn chằm chằm thịt dê trước mặt, cũng đã chảy nước bọt.
Thấy dáng vẻ này của Nhất Niệm, Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Xong ngay đây”.
Lúc này Nhất Niệm bỗng thổi vào đống lửa, lửa Thiên Hành lập tức trở nên lớn hơn.
Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, mỉm cười nhưng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!