Người đàn ông hỏi lại: “Người tạo kiếm kia?"
Diệp Quân gật đầu: “Chính xác”.
Người đàn ông: “Ta có thể gặp mặt được không?"
Diệp Quân lắc đầu: “Cái này thì không”.
Người đàn ông: “Vì sao?"
Diệp Quân nhíu mày: “Thứ cho ta nói thẳng, bà ấy có lẽ không thèm gặp tiền bối đâu”.
Người đàn ông nhìn xoáy vào mắt hắn, hắn cũng không sợ sệt gì mà nhìn lại.
Muốn gặp cô cô váy trắng à?
Bà ấy rất tốt với hắn, nhưng hắn sẽ không lợi dụng lòng tốt này cũng như yêu cầu cô cô phải gặp ai đó.
Người đàn ông lại hỏi: “Ngươi có chắc người này có thể hồi sinh người khác?"
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không đảm bảo bà ấy có thể hồi sinh một người đã chết đi quá lâu, nhưng cho dù có thể thì ta cũng sẽ ngăn cản, bởi vì chuyện này không liên quan gì đến bà ấy”.
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Hắn không hề xem việc cô cô đối xử tốt với hắn là chuyện đương nhiên, càng sẽ không phung phí lòng tốt ấy.
Đây là chuyện của riêng hắn.
Nếu hắn có thể giúp đỡ thì đương nhiên sẽ giúp, nhưng nếu không thì thôi.
Đúng lúc hắn chuẩn bị rời khỏi đại điện, Người đàn ông lại lên tiếng: “Ngươi căn bản không muốn biết cảm giác hồi sinh một người, đi ngược Đại Đạo - lại còn là pháp tắc Đại Đạo tối cao - là như thế nào sao?"
Diệp Quân dừng bước, cong môi nói: “Ta biết tiền bối đang khích ta, nhưng thứ cho ta nói thẳng, pháp tắc Đại Đạo là cái thá gì với cô cô ta chứ?"
Rồi bước ra ngoài.
Đúng lúc ấy, thời không trước mặt hắn bỗng biến ảo, và hắn lại trở về trong đại điện.
Diệp Quân nhíu mày nhìn người đàn ông.
Ông ta chỉ đào hai củ khoai sọ ra từ trong bếp lò, thảy một củ sang cho hắn: “Thử xem”.
Diệp Quân không khách khí, lột vỏ nhấm nháp.
Người đàn ông: “Thế nào?"
Diệp Quân gật gù: “Ngon đấy”.
Nhưng không kịp để người đàn ông mở miệng, hắn lại nói: “Lần sau đừng nướng nữa”.
Người đàn ông nhìn hắn một hồi rồi phá ra cười: “Ngươi là người thứ hai dám nói vậy với ta sau ngần ấy năm”.