Nói đến đây, ông ta chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta từng đặt tay lên ngực tự hỏi, ngươi biết nhân tính độc ác đến mức nào không? Một mặt tối tăm nhất trong nội tâm ta từng có suy nghĩ thế này, ta rất tức giận, rất tức giận, vì sao cô ấy phải sinh đứa bé kia ra, vì sao cô ấy không dùng cái chết để giữ sự trong sạch, cô ấy nên dùng cái chết để giữ sự trong sạch…”
Nói đến đây, ông ta chợt bật cười: “Ngươi xem, rõ ràng ta là người sai, nhưng ta lại yêu cầu cô ấy làm như thế, có phải rất xấu xa, có phải rất ích kỷ, có phải rất đáng ghét không?”
Diệp Quân khẽ thở dài không nói gì.
Người đàn ôgn lại nói: “Bây giờ nghĩ lại, lúc trước ta sắp xếp ổn thoả cho cô ấy, giúp đỡ cô ấy, thật ra cũng không phải thật sự muốn tốt cho cô ấy, ta là đang trả thù, dùng một cách còn độc ác hơn những lời mắng chửi gấp trăm lần để trả thù cô ấy…”
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Tiền bối muốn ta làm gì?”
Hắn không bình luận chuyện này là đúng hay sai, hắn không trải qua chuyện của hai người, không có tư cách để đánh giá.
Người đàn ông mở lòng bàn tay, một miếng ngọc bội chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Quân, bên trên có năm chữ: Cố chấp nắm chặt tay.
Người đàn ông nói: “Đưa ngọc bội này cho cô ấy, nói là ta xin lỗi cô ấy…”
Ngay sau đó, một chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân: “Trong nhẫn không gian này ngoài toạ độ bản đồ vũ trụ kia của ta còn có truyền thừa kiếm đạo ta tích luỹ cả đời, ngươi giao nó cho cô ấy luôn”.
Diệp Quân chần chừ một lát rồi hỏi: “Tiền bối, ngài bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”
Người đàn ông uống một hớp rượu, sau đó nói: “Yên tâm, ta chỉ mới đến đây chưa tới trăm năm mà thôi, hơn nữa cũng không phải ta bị giam, ta cũng giống như ngươi đến để vượt ải, người vốn bị nhốt ở đây đã bị ta chém chết rồi. Sau đó ta phát hiện liên tục có người đến khiêu chiến, vì thế bèn ở lại đây luôn, muốn thử thực lực của cao thủ cấp cao ở vũ trụ này, sau đó phát hiện đa số đều là mấy tên ngốc, vì thế mấy năm qua ta luôn chiến đấu với Đại Đạo hiện hữu”.
Diệp Quân gật đầu: “Thì ra là thế”.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua người đàn ông, hắn biết dù là bây giờ, tiền bối trước mắt vẫn không thể đối mặt với người phụ nữ kia.
Đàn ông rất nhiều lúc là như thế, ta có thể nhận lỗi, nhưng ta chắc chắn sẽ không cúi đầu.
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối xưng hô thế nào ạ?”
Người đàn ông cười đáp: “Diệp Tu Nhiên”.
Dứt lời, ông ta chợt ngẩng đầu nhìn lên, cười to nói: “Đại Đạo, đến đây, chúng ta đánh một trận cuối cùng”.
Ong!
Một tiếng kiếm reo phóng lên cao, chỉ trong nháy mắt, tù ấn Đại Đạo phía chân trời đã ầm ầm vỡ tan…
Vào khoảnh khắc tù ấn Đại Đạo vỡ tan, từ chín tầng trời chợt có một quyền ấn đánh thẳng xuống.
Tốc độ của quyền ấn rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đánh lên kiếm khí của Diệp Tu Nhiên.
Ầm!
Kiếm khí kia của Diệp Tu Nhiên lập tức bị ép dừng lại.
Lúc này, một thiếu niên xuất hiện ở chân trời, thiếu niên trông rất hiên ngang, tràn đầy khí thế.
Thiếu niên cúi chào Diệp Tu Nhiên: “Tại hạ Trần Tuế Nguyệt, thay sư phụ chiến đấu với các hạ một trận”.
Thay sư phụ!
Diệp Quân nhất thời hơi ngạc nhiên, sư phụ của thiếu niên này là Đại Đạo hiện hữu?
Diệp Tu Nhiên cười nói: “Ta sẽ không nương tay đâu”.
Trần Tuế Nguyệt đáp: “Tiền bối thực lực hơn người, nhưng mấy năm gần đây ngài bị trúng Đạo khiển, thực lực chỉ còn chưa đến ba phần so với thời kỳ đỉnh cao, sư phụ của coi trọng người tài, nếu tiền bối muốn rời đi thì có thể đi bất cứ lúc nào, không cần thiết phải tự tìm đường chết”.
Diệp Tu Nhiên lắc đầu: “Ta đã không còn gì để vương vấn nữa, chỉ muốn hoàn thành trận chiến cuối cùng này thôi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!