Diệp Quân đáp: “Tiền bối từng chỉ dạy kiếm đạo cho ta”.
Người phụ nữ lại hỏi: “Ông ta bảo ngươi đến à?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Người phụ nữ nói: “Đến để làm gì?”
Diệp Quân đáp: “Tiền bối bảo ta chuyển lời cho bà, ông ấy nói là ông ấy sai rồi, ông ấy có lỗi với bà…”
Nét mặt người phụ nữ không có chút cảm xúc: “Chỉ thế thôi à?”
Diệp Quân lấy một chiếc nhẫn không gian và kiếm ra, đặt trên bàn bên cạnh người phụ nữ cùng với ngọc bội, sau đó nói: “Đây là những thứ tiền bối bảo ta đưa cho bà…”
Người phụ nữ vẫn rất lạnh nhạt: “Vì sao ông ta không tự mình đến đây?”
Diệp Quân chần chừ một lát rồi nói: “Tiền bối đã chết rồi”.
Người phụ nữ xinh đẹp lập tức ngây người.
Một lúc lâu sau đó, bà ấy mới gật đầu: “Ta biết rồi”.
Diệp Quân nhìn thoáng qua bà ấy, sau đó xoay người rời đi.
“Đợi đã!”
Người phụ nữ đột nhiên hỏi: “Công tử xưng hô thế nào?”
Diệp Quân dừng bước, sau đó xoay người nhìn bà ấy: “Diệp Quân”.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Ta có một yêu cầu quá đáng, xin công tử đồng ý, nếu công tử đồng ý, tất cả mọi thứ ông ta để lại đều thuộc về ngươi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Tiền bối đừng nghĩ nhiều, nếu ta có lòng tham thì sẽ không đưa thứ này đến đây”.
Hắn biết người phụ nữ trước mắt cố tình dò xét mình.
Người phụ nữ nói: “Vậy là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi”.
Dứt lời, bà ấy đứng dậy muốn hành lễ, nhưng lại bị một luồng kiếm ý dịu dàng ngăn cản.
Diệp Quân cất lời: “Phu nhân không cần làm thế, ta được Diệp tiền bối chỉ, thu hoạch rất nhiều, phu nhân có chuyện gì cứ việc nói, chỉ cần trong khả năng cho phép, ta chắc chắn sẽ không từ chối”.
Người phụ nữ gật đầu: “Thanh Hàn chưa trải sự đời lại muốn ra ngoài lịch luyện, ta thật sự không yên tâm, mong sau này công tử có thể trông nom con bé”.
Diệp Quân gật đầu: “Không thành vấn đề”.
Người phụ nữ cúi người hành lễ: “Đa tạ”.
Sau đó, bà ta đưa nhẫn không gian và kiếm của Diệp Tu Nhiên cho Diệp Quân: “Nhờ cậu đưa những thứ này cho Thanh Hàn”.
Cho cô gái kia!
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Phu nhân, Diệp tiền bối bảo ta đưa nó cho bà, chứ không phải đưa cho người khác”.
Hắn biết Diệp Tu Nhiên tiền bối vẫn còn tình cảm với người phụ nữ trước mắt, nhưng chắc chắn không có tình cảm gì với cô gái áo xanh bên ngoài.
Dù sao cũng không phải ruột thịt của mình.
Người phụ nữ xinh đẹp im lặng không nói một lời, cúi thấp đầu.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Thôi được”.
Dứt lời, hắn cầm lấy thanh kiếm của Diệp Tu Nhiên và nhẫn không gian, xoay người rời đi.
Người phụ nữ ở phía sau cất lời: “Cảm ơn”.
Diệp Quân cầm kiếm và nhẫn không gian đi ra ngoài, vừa nhìn thấy cô gái áo xanh, kiếm của Diệp Tu Nhiên đột nhiên khẽ rung. Sau đó, nó bay thẳng đến trước mặt cô gái áo xanh, liên tục xoay tròn quanh cô ta, vô cùng thân thiết.
Thấy cảnh này, Diệp Quân ngây người, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, con ngươi hắn chợt co lại, hắn vòng trở về tiểu điện kia.