Sắc mặt Thôi chấp pháp không chút thay đổi, ông ta cất lời: “Có thể làm gì được đây? Ai bảo người ta là Thượng Thần chứ?”
Dứt lời, ông ta nhìn thoáng qua Khâu Bạch Y, sau đó nói: “Nhị điện chủ, thật ra thì ông là một người tốt, đừng trách ta nói thẳng, bây giờ Ác Đạo Minh đã sa sút, ông ở lại đó không có tương lai gì cả, không bằng đi theo ta phát triển, dù ông là người ngoại tộc, nhưng ta có thể phá lệ nhận ông”.
Khâu Bạch Y hơi “vừa mừng vừa lo”: “Cảm ơn Thôi chấp pháp đã coi trọng, có điều năm đó ta mang ơn Nhất điện chủ vẫn luôn chưa có cơ hội đền đáp, nếu bây giờ rời đi thì thật sự hơi vong ơn bội nghĩa, cho nên tại hạ chỉ có thể nhận tấm lòng của Thôi chấp pháp mà thôi”.
Thôi chấp pháp lắc đầu: “Nhị điện chủ, đừng trách ta nói thẳng, ông có chút thông minh, nhưng cũng không nhiều, không đủ bản lĩnh…”
Nói xong, ông ta dẫn theo mọi người biến mất ở cuối chân trời.
Khâu Bạch Y đứng tại chỗ xoa mặt mình, khẽ thở dài: “Nói chuyện với một tên ngốc đúng là rất mệt!”
Thôi Âm cũng không dẫn người đi thẳng tới hải vực Thiên Hành mà trở lại nền văn minh Thiên Hành trước.
Mà dưới sự nhúng tay nhúng chân của ông ta, tin tức Nhất Niệm bỏ trốn cùng một người đàn ông của nền văn minh ngoại tộc nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ nền văn minh Thiên Hành tựa như bệnh truyền nhiễm.
Bỏ trốn!
Nếu người của mình bỏ trốn với người của mình thì chắc chắn không phải chuyện lớn gì, có lẽ nhiều người còn sẽ chúc phúc.
Nhưng cùng với một người ngoại tộc…
Là vô cùng nhục nhã!
Lúc này, vô số người của nền văn minh Thiên Hành cảm thấy nhục nhã chưa từng có.
Người của nền văn minh Thiên Hành rất có tinh thần dân tộc, hơn nữa còn rất tự hào về nền văn minh chủng tộc của bọn họ, trong mắt bọn họ nền văn minh Thiên Hành chính là nền văn minh vũ trụ mạnh nhất, tất cả những nền văn minh còn lại đều là nền văn minh cấp thấp.
Cô gái của nền văn minh Thiên Hành yêu người của nền văn minh ngoại tộc rõ ràng là một sự sỉ nhục của toàn bộ nền văn minh Thiên Hành, còn bỏ trốn vì người đàn ông kia thì càng là sỉ nhục trong sỉ nhục. Đặc biệt là đàn ông của nền văn minh Thiên Hành, khi biết tin tức này, rất nhiều người đàn ông đều nổi giận, không nhịn được mắng to: Đàn ông ở nền văn minh Thiên Hành đều chết hết rồi sao?
Mà cô ta lại đi thích một con kiến của nền văn minh ngoại tộc đẳng cấp thấp chứ.
Ngoài nền văn minh Thiên Hành, bọn họ cho rằng người của các nền văn minh vũ trụ khác đều chỉ là kiến.
Mà vào lúc mọi người đều tức giận, không biết ở đâu xuất hiện một tin tức nói rằng Nhất Niệm và Diệp Quân đang trốn ở hải vực Thiên Hành.
Vì thế vô số người của nền văn minh Thiên Hành chạy thẳng tới hải vực Thiên Hành dưới sự hướng dẫn của Thôi Âm chấp pháp.
Người đông nghìn nghịt, lửa giận ngút trời!
Học cung Thiên Vân.
Tịnh An vội vã chạy vào trong đại điện của học cung Thiên Vân, Thượng Thần Thiên Vân đang đọc sách ngẩng đầu nhìn về phía Tịnh An, cô ta lo lắng nói: “Sư phụ, bọn họ đi truy bắt Nhất Niệm rồi”.
Thượng Thần Thiên Vân nhíu mày.
Trong hộp thời không luân hồi, hải vực Thiên Hành.
Lúc này, Diệp Quân đang ngồi xếp bằng trong thời không luân hồi đặc biệt kia, hai tay chắp lên nhau đặt trước bụng, vô số ký ức không ngừng lướt qua trong đầu hắn nhanh như tia chớp.
Dù bên ngoài chỉ mới trải qua hai ngày, nhưng hắn đã trải qua hai mươi năm ở nơi này.
Hai mươi năm qua, hắn tịnh tâm tu luyện, trải qua luân hồi của mấy chục cao thủ Thượng Thần.
Cách tu luyện của nền văn minh Thiên Hành và vũ trụ Quan Huyên đương nhiên là khác nhau, nhưng xét tổng thể thì Đại Đạo trăm sông đổ về một biển, vì thế hắn đang không ngừng tham khảo cách tu luyện của nền văn minh Thiên Hành để hoàn thiện tâm cảnh của mình.
Mượn sở trường của mọi người!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!