Nhưng Nhất Niệm đánh tan sức mạnh của ông lão một cách dễ dàng, chứ tỏ thực lực của Nhất Niệm mạnh hơn ông lão nhiều!
“Chẳng lẽ là cấp bảy?”
Thôi Âm cau mày, vì ông ta cũng là cấp bảy, nhưng ông ta là cấp bảy đỉnh cao.
Bên dưới, sau khi đánh tan sức mạnh của ông lão kia, Nhất Niệm cũng không ra tay mà cất Tiểu Tháp đi, sau đó xoay người muốn bỏ chạy.
Thôi Âm thấy vậy thì lập tức nói: “Ngăn cô ta lại”.
Oanh!
Một dấu ấn màu đỏ như máu lập tức xuất hiện trên đầu Nhất Niệm, sau đó thời không xung quanh cô ta lập tức rung động, trong nháy mắt đã có tia sét đỏ như máu xuất hiện dày đặc.
Tù vực thời không!
Nhất Niệm sa sầm mặt, đây là thần bảo của Chấp Pháp Điện, chuyên dùng để nhốt người khác, cô ta đang muốn phá vỡ nó thì một sức mạnh đáng sợ đột nhiên tấn công cô ta từ sau lưng, cô ta xoay người, sau đó nhẹ nhàng đè tay phải xuống.
Ầm!
Một ánh sáng màu trắng xuất hiện từ trước mặt cô ta, bốn vạn ngọn núi ở xung quanh lập tức biến thành tro bụi.
Một bóng người liên tục lùi lại.
Người đó là Thôi Âm kia.
Sau khi dừng lại, Thôi Âm nhìn về phía Nhất Niệm, trong mắt lộ vẻ khó tin: “Vì sao thực lực của cô lại trở nên mạnh như thế?”
Một vài cao thủ của nền văn minh Thiên Hành ở xung quanh đều hơi khiếp sợ, bọn họ cũng không ngờ thực lực của Nhất Niệm lại mạnh như thế.
Nhất Niệm là quan chấp hành, bình thường phóng hoả ở bên ngoài chứ rất ít khi trở về nền văn minh Thiên hành, vì thế mọi người đều không ngờ thực lực cô ta lại mạnh đến thế. Cấp bảy?
Sau nỗi ngạc nhiên, mọi người các tức giận hơn.
Ở trong nền văn minh Thiên Hành, một người chấp pháp cấp bảy đã là yêu nghiệt trong yêu nghiệt rồi.
Người như thế lại thích một người đàn ông thuộc nền văn minh cấp thấp, thật sự khiến nền văn minh Thiên Hành quá mất mặt.
Những năm gần đây, nền văn minh Thiên Hành đã tiêu diệt không biết bao nhiêu nền văn minh, có thể nói ngoài nền văn minh Thiên Hành, ở trong mắt bọn các nền văn minh khác chỉ là kiến.
Cũng không phải kiêu ngạo, mà là bọn họ rất tự tin.
Vì tung hoành vũ trụ nhiều năm như thế, bọn họ gần như chưa từng gặp đối thủ. Nhất Niệm nhìn những người cùng tộc trước mắt, khi thấy sự tức giận và khinh bỉ trong mắt bọn họ, cô ta thầm thở dài: “Ta thích huynh ấy, nhưng ta cũng không muốn làm tổn thương mọi người!”
Lần này cô ta dẫn Diệp Quân về thật ra chủ yếu là để gặp Thượng Thần Thiên Vân, sau khi gặp Thượng Thần Thiên Vân, cô ta định từ chức người chấp pháp, sau đó đi du lịch vũ trụ với Diệp Quân, mà cô ta không ngờ mọi chuyện lại trở thành thế này.
Lúc này, Thôi Âm chợt trầm giọng nói: “Nhất Niệm, chỉ cần cô giao người đàn ông kia ra, chúng ta sẽ tha mạng cho cô, để cô có một cơ hội sửa đổi”.
Nhất Niệm nhìn thoáng qua Thôi Âm, cô ta biết người đàn ông trước mắt cố tình nói thế, từ khi xuất hiện đến giờ, đối phương chưa từng che giấu sự thù địch với cô ta, mà ông ta nói thế chỉ là muốn câu trả lời của cô ta chọc giận người của nền văn minh Thiên Hành ở xung quanh.
Nhất Niệm cất lời: “Ta muốn gặp sư phụ”.
Thôi Âm bình tĩnh đáp: “Cô giao người đàn ông kia ra, ta sẽ cho cô gặp Thượng Thần”.
Nhất Niệm nhíu mày.
Thôi Âm cố ra vẻ thành khẩn: “Nhất Niệm, cô là người chấp hành, còn là đệ tử của Thượng Thần. Chẳng lẽ cô thật sự muốn trở thành kẻ thù với chúng ta chỉ vì một kẻ ngoại tộc vô dụng ư? Chẳng lẽ trong lòng cô chúng ta còn không quan trọng bằng người đàn ông kia? Chỉ cần cô giao người đàn ông kia ra, sau đó giết hắn ta ngay trước mặt chúng ta, ta có thể đảm bảo chắc chắn chúng ta sẽ không làm khó cô”.
Lúc này, Tịnh An xuất hiện trước mặt Nhất Niệm, cô ta đưa mắt ra hiệu cho Nhất Niệm, sau đó quay đầu cười nói với các cao thủ kia: “Nhất Niệm và hắn ta cũng không phải phu thê, hai người họ chỉ là bạn bình thường mà thôi, hai người họ…”
“Chúng ta chính là phu thê!”