Giữa trán ông ta có một ngọn lửa đang cháy.
Lửa Thiên Hành!
Nhất Niệm cũng không dám sơ suất chủ quan với Tông Chiếu, cô ta bỗng xòe tay phải ra, sau đó siết chặt lại, thời không sau lưng cô ta lập tức gợn sóng như sóng nước. Mà tốc độ của Tông Chiếu đó bỗng giảm xuống, cảm nhận được tốc độ của mình giảm xuống, đồng tử Tông Chiếu co rụt lại, ông ta gầm lên một tiếng, lửa Thiên Hành giữa trán bỗng biến thành một ngọn lửa rồi văng ra xa.
Sau khi lửa Thiên Hành văng ra xa, thời không trước mặt ông ta bỗng bắt đầu tan chảy, lúc này một cú đấm của Nhất Niệm đã đánh đến trước mặt ông ta. Một tiếng nổ vang lên, thời không bị phá hủy hoàn toàn.
Tông Chiếu bị văng ra xa cả vạn trượng.
Vừa dừng lại, máu tràn ra từ khóe miệng Tông Chiếu, ông ta lau vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt vô cùng hung ác nói: “Ta giết ngươi”, dứt lời ông ta đột nhiên xòe lòng bàn tay ra, một cây thương Thiên Hành xuất hiện trong tay ông ta, cả cây thương như có lửa đang cháy, từng luồng khí tức liên tục lan tràn ra.
Cùng lúc đó lửa Thiên Hành giữa trán ông ta cũng bông cháy rực.
Hai ngọn lửa Thiên Hành.
Lúc này thời không cả trời đất đều bắt đầu thiêu đốt.
Sức mạnh hai ngọn lửa Thiên Hành quả thật quá mức khủng khiếp.
Nhất Niệm nhìn Tông Chiếu, mặt không cảm xúc, tay phải cô ta siết chặt lại.
Tông Chiếu bỗng biến mất khỏi đó.
Vèo vèo...
Một cột lửa lướt qua chạy thẳng đến chỗ Nhất Niệm.
Lúc này sức mạnh của hai ngọn lửa Thiên Hành tụ lại một chỗ sẽ đáng sợ đến mức nào?
Cả mặt biển của hải vực Thiên Vân đang sôi sùng sục, vô số màn sương phiêu lãng, không chỉ thế, lúc này thời không xung quanh cũng dần bắt đầu tan chảy và biến mất.
Uy lực quá mạnh, quá đáng sợ.
Bàn tay phải đang nắm chặt của Nhất Niệm bỗng xòe ra, sau đó đột đè mạnh về phía trước, vô số thời không trước mặt cô ta bỗng cuộn lại đè ép về phía Tông Chiếu như một làn sóng.
Soạt soạt.
Tông Chiếu bị vô số thời không bí ẩn này trấn áp khiến cho liên tục lùi về sau, cho dù là hai ngọn lửa Thiên Hành thì lúc này cũng bị sức mạnh của Nhất Niệm trấn áp.
Thấy thế, cuối cùng các cường giả nền văn minh Thiên Hành cũng lộ ra vẻ kinh hồn, họ không ngờ thực lực của Nhất Niệm lại đáng sợ đến thế.
Nhất Niệm trở nên mạnh thế từ lúc nào vậy?
Mọi người đều không dám tin.
Lúc này Tông Chiếu cũng cực kỳ hãi hùng, ông ta không ngờ một đòn tấn công toàn lực của mình lại bị Nhất Niệm chặn lại được.
Sao thực lực của cô ta lại mạnh đến thế?
Nhất Niệm không tiếp tục thừa thắng xông lên, cô ta nhìn Tông Chiếu: “Quan chấp pháp Tông Chiếu, chồng ta và ta đều không có ác ý gì với nền văn minh Thiên Hành, bọn ta…”
“Chồng hả?”
Tông Chiếu bỗng ngắt lời Nhất Niệm, cả giận nói: “Không biết xấu hổ, ngươi thế mà lại thích một người ở nền văn minh thấp kém, loại người ở nền văn minh thấp kém đó còn chẳng bằng con chó ở nền văn minh Thiên Hành”.
“Hỗn láo!”
Nhất Niệm bỗng nổi giận, ngay sau đó Tông Chiếu còn chưa kịp phản ứng đã bị Nhất Niệm tát cho một bạt tai.
Cái tát này nhìn có vẻ rất chậm nhưng Tông Chiếu vốn dĩ không kịp phản ứng nên bị Nhất Niệm đánh trúng vào mặt.
Bốp!
Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên xung quanh, sau đó Tông Chiếu văng ra xa cả vạn trượng trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Mọi người đều ngơ ngác.
Bị tát?
Sau khi dừng lại, Tông Chiếu cũng ngây người, mình bị cô ta tát một bạt tai?
Sau khi phản ứng lại, ông ta lập tức nổi giận: “Ta phải giết đôi nam nữ đê tiện các ngươi”.
Ông ta còn chưa dứt lời, Nhất Niệm bỗng xuất hiện trước mặt ông ta như ma quỷ, Tông Chiếu biến sắc, ông ta vừa định ra tay thì ngay sau đó một bàn tay xuyên qua thời bóp lấy cổ ông ta: “Mắng ta thì được nhưng không được mắng người đàn ông của ta”.