Diệp thiếu!
Giọng nói này rất quen, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn vào vòng xoáy màu đen kia thì thấy một hư ảnh dần dần ngưng tụ lại, chính là Phạn Diêm La Thiên Tử.
Nhìn thấy Diệp Quân, Phạn Diêm La Thiên Tử nở nụ cười ôn hòa: “Diệp công tử”.
Diệp Quân chắp tay: “Tiền bối, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Phạn Diêm La Thiên Tử cười hỏi: “Không biết Diệp công tử có mệnh lệnh gì?”
Diệp Quân nói: “Tiền bối có thể trả mấy linh hồn của nền văn minh Thiên Hành lúc trước lại cho chúng ta được không…”
Phạn Diêm La Thiên Tử nghe vậy thì hơi do dự, sau đó khẽ cười: “Chuyện này làm trái quy tắc của nền văn minh chúng ta. Theo lý mà nói thì phải làm đơn gửi đi trước rồi làm việc theo trình tự… Nhưng Diệp công tử đã lên tiếng thì đương nhiên là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ”.
Nói rồi ông ta nhìn quyển sách cổ dày cộp trong tay, quyển sách tự mở ra, ông ta cầm bút lướt nhẹ, lập tức, rất nhiều đốm sáng sau lưng ông ta bay ra khỏi vòng xoáy, chạy vào cây sinh mệnh Thiên Hành.
Advertisement
Một lúc sau, Phạn Diêm La Thiên Tử cất sách cổ đi, nhìn Diệp Quân cười bảo: “Được rồi”.
Diệp Quân ôm quyền: “Đa tạ”.
Phạn Diêm La Thiên Tử cười: “Người một nhà mà, Diệp công tử khách sáo rồi”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta sẽ khắc ghi chuyện này trong lòng”.
Phạn Diêm La Thiên Tử vui mừng khôn xiết, vội nói: “Chuyện nhỏ thôi Diệp thiếu, không đáng phải nhắc đến, cậu làm việc của mình tiếp đi”.
Nói xong, ông ta nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó xoay người biến mất, vòng xoáy kia cũng biến mất, bầu trời trở lại như bình thường.
Diệp Quân cũng nhìn thấy ánh mắt của Phạn Diêm La Thiên Tử, hắn nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành, cây này không đơn giản nha.
Lúc này, trong cây sinh mệnh Thiên Hành bay ra một quả hạch, bên trong quả hạch có một đốm sáng nhỏ, sau đó vô số sức mạnh sinh mệnh bay vào trong quả hạch, đốm sáng nhạt trong quả dần tan biến, linh hồn của Thượng Thần Thiên Vân cũng chậm rãi ngưng tụ, chẳng bao lâu, linh hồn của bà ta đã hoàn toàn ngưng tụ thành công.
Nhìn thấy cảnh này, Nhất Niệm và Tịnh An vui mừng rớt nước mắt.
Diệp Quân cũng thở phào một hơi, sau khi hắn đến nền văn minh Thiên Hành, tuy có nhiều xích mích với nơi đây, nhưng Thượng Thần Thiên Vân vẫn luôn giúp hắn, bởi thế hắn cũng không hy vọng bà sẽ biến mất khỏi thế gian.
Lúc này, hồn phách của Thượng Thần Thiên Vân đã được hút vào trong cây sinh mệnh Thiên Hành.
Cây sinh mệnh Thiên Hành nói: “Bây giờ hồn phách và quả hạch của bà ấy vô cùng yếu, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ta cũng sẽ từ từ hồi sinh những người khác nữa”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói xong, hắn nhìn Nhất Niệm và Tịnh An: “Thời gian tới, nền văn minh Thiên Hành cần hai muội phụ trách tình hình chung, hai muội phải phấn chấn lên, biết chưa?”
Nhất Niệm gật đầu: “Vâng”.
Tịnh An cắn mạnh một miếng đùi cừu: “Phục hưng nền văn minh Thiên Hành!”
Diệp Quân và Nhất Niệm nhìn nhau cười, Tịnh An hoạt bát hài hước đã quay trở lại.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tịnh An và Nhất Niệm bắt đầu cai quản nền văn minh Thiên Hành, bây giờ hai người họ là cốt lõi của cả nền văn minh, vậy nên tất cả người dân đều nghe lời họ răm rắp, tôn kính vô cùng.
Còn Diệp Quân thì đi tới một nơi, khoanh chân ngồi xuống, hắn lấy mấy chiếc nhẫn không gian lúc trước ra, trong nhẫn có hơn ba trăm nghìn mạch Vĩnh Hằng!
Hơn ba trăm nghìn mạch Vĩnh Hằng!
Là một khoản rất lớn!
Ngoài ra còn có vô số thần vật khác, trong đó nhiều nhất là bảo bối của Ba Chí Tôn và Pháp Thần Ác Đạo. Nhất là nhẫn không gian của Pháp Thần Ác Đạo, bên trong có rất nhiều thần vật kỳ lạ, đều không phải thứ tầm thường.
Diệp Quân xòe tay ra, một quyển sách cổ màu đỏ máu xuất hiện trong tay hắn.
Ác Thư!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!