Loạn Cổ Đại Đế nói tiếp: “Mục đích của bà ta là dung hợp vạn thế kiếp, diệt chúng sinh đạo, sau đó để bản thân đạt đến một tầm cao hoàn toàn mới. Nếu bà ta thật sự làm được thì một mình bà ta sẽ tương đương với một nền văn minh cấp sáu…”
Diệp Quân nói: “Bà ta đừng có mơ!”
Chiêm Thanh: “…”
Loạn Cổ Đại Đế: “…”
Diệp Quân lại hỏi: “Vậy Nhất điện chủ thì sao?”
Loạn Cổ Đại Đế nhìn Diệp Quân: “Mạnh hơn vị Ác Đạo Chi Tổ này, hơn nữa vị Nhất điện chủ đó lai lịch quá bí ẩn, năm xưa ta cũng đã điều tra rồi, nhưng bị bà ta cảnh cáo. Ta và Ác Đạo Minh bọn họ cũng không xung đột lợi ích nên không điều tra tiếp nữa”.
Diệp Quân im lặng.
Mạnh hơn Ác Đạo Chi Tổ một chút không phải là Tịnh tông chủ đấy chứ?
Trong số những đối thủ gặp được mấy năm qua, chỉ có hai người để lại ấn tượng sâu sắc với hắn, một là chủ nhân bút Đại Đạo, hai là Tịnh tông chủ.
Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, Tịnh tông chủ ấy có lẽ không phải Nhất điện chủ.
Haiz!
Thật đau đầu!
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân nhìn Loạn Cổ Đại Đế: “Tiền bối, vừa nãy ông nói Thủy tổ nền văn minh tộc Đại Vu đã từng tiếp xúc với nền văn minh vũ trụ cấp sáu à?”
Loạn Cổ Đại Đế gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối biết nền văn minh vũ trụ cấp sáu đó tên gì không?”
Loạn Cổ Đại Đế lắc đầu: “Không biết, bây giờ các cậu với bọn chúng là kẻ thù, phải hết sức cẩn thận đấy nhé”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết rồi”.
Loạn Cổ Đại Đế nhìn Diệp Quân, muốn nói lại thôi.
Chiêm Thanh cười bảo: “Loạn Cổ Đại Đế, bây giờ tộc Loạn Cổ đã rơi vào tình cảnh này rồi, vì sao không cược lớn một lần?”
Cược lớn một lần!
Loạn Cổ Đại Đế đương nhiên hiểu ý của Chiêm Thanh.
Bây giờ tộc Loạn Cổ đã suy tàn, muốn trỗi dậy một lần nữa trừ khi có người giúp đỡ, nếu không thì không thể nào.
Mà tại sao người khác lại phải giúp ngươi?
Muốn nhận được thì phải cho đi.
Loạn Cổ Đại Đế nhìn Diệp Quân trước mắt, thanh niên trước mắt này có đáng để giao phó không?
Ông ta không dám khẳng định.
Nếu thắng cược, tộc Loạn Cổ sẽ trỗi dậy một lần nữa, nhưng nếu thua cược thì tộc Loạn Cổ sẽ thật sự biến mất khỏi thế gian này.
Chiêm Thanh bỗng cười: “Nếu tộc Loạn Cổ của ông ở thời kỳ đỉnh cao, ông cần suy nghĩ thì ta thấy đó là chuyện bình thường. Nhưng bây giờ tộc Loạn Cổ của ông đã thế này rồi, ông còn suy nghĩ cái gì nữa?”
Loạn Cổ Đại Đế nhìn kiếm Thanh Huyên trước mặt rồi bật cười: “Nói cũng có lý”.
Nói xong ông ta nhìn Diệp Quân: “Cậu tên gì?”
Diệp Quân đáp: “Diệp Quân”.
Loạn Cổ Đại Đế gật đầu: “Diệp công tử, bây giờ thực lực của tộc Loạn Cổ ta đã không còn như trước, nhưng nếu cậu không chê thì tộc Loạn Cổ ta sẵn sàng làm việc cho cậu…”
Diệp Quân nhìn Loạn Cổ Đại Đế: “Tiền bối, cường giả của tộc Loạn Cổ sẽ nghe theo lệnh của ta chứ?”
Loạn Cổ Đại Đế gật đầu.
“Yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ nghe theo lệnh của cậu”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Loạn Cổ Đại Đế mỉm cười rồi nhìn ra ngoài, ông ta xòe tay sau đó ấn nhẹ uống: “Dậy đi”.
Ầm!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!