Diệp Quân biết rõ hắn không thể ở đây ăn năn hối hận, bây giờ gặp rất nhiều vấn đề nhưng hắn lại không có năng lực thay đổi những vấn đề ấy, bây giờ hắn phải thay đổi chính mình trước.
Dù sao hắn cũng không còn là Viện trưởng của thư viện Quan Huyên nữa!
Một lúc sau, cô bé đưa Diệp Quân đến một phủ đệ, khi nhìn thấy phủ đệ này, Diệp Quân sững người.
Diệp phủ!
Ngày xưa khi hắn đến Thanh Châu kiện cáo đã từng tới đây, Tộc trưởng nhà họ Diệp lúc đó còn tặng cho hắn hai thanh kiếm.
Advertisement
Cô bé nói: “Nhà họ Diệp đang tuyển người giúp việc, mỗi tháng mười viên linh tinh”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói rồi hắn nhìn cô bé: “Muội có muốn làm cùng không?”
Cô bé lắc đầu.
Advertisement
Diệp Quân muốn nói lại thôi.
Cô bé chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân mỉm cười: “Cẩn thận một chút, đến lúc đó ta sẽ đi tìm muội”.
Cô bé không nói.
Diệp Quân bảo: “Ở chung đã hai ngày, ta vẫn chưa biết tên của muội là gì!”
Cô bé im lặng.
Diệp Quân cười hỏi: “Không thể nói à?”
Cô bé nhìn hắn: “Cha mẹ mất sớm, không có tên”.
Nói xong cô bé quay người bỏ đi.
Bỏ lại Diệp Quân sững sờ tại chỗ.
Hồi lâu sau, Diệp Quân khẽ thở dài rồi xoay người đi về phía Diệp phủ.
Khi biết hắn tới xin việc, một vị quản sự của Diệp phủ đưa hắn vào trong, sau khi kiểm tra thể chất một loạt, ông ta đưa cho hắn một bộ quần áo tạp vụ, và công việc của hắn là làm những công việc lặt vặt.
Diệp phủ rất lớn, thậm chí còn lớn hơn lần đầu hắn tới đây, hiển nhiên đã được mở rộng.
Thật ra hắn rất muốn tới nhìn nơi ở của cha một lần nữa, nhưng Diệp phủ có rất nhiều nội quy, hơn nữa nơi đó đã bị Diệp gia hạ lệnh nghiêm cấm tới gần, vì thế hắn cũng chỉ có thể từ bỏ.
Khi mới bắt đầu làm việc, hắn cũng thấy không quen lắm.
Dù sao cho dù lần đầu đến Diệp phủ thì hắn cũng là thiếu gia, chưa từng làm những công việc này.
Nhưng hắn thích ứng rất nhanh, với hắn mà nói, sống mới là điều quan trọng nhất.
Đêm đến.
Diệp Quân ngồi trên bậc đá trước cửa phòng dành cho hạ nhân, ngẩng đầu nhìn trời sao, bỗng nhiên hắn bật cười.
Tiểu Tháp hỏi: “Cười cái gì?”
Diệp Quân cười nhẹ: “Lần đầu tiên cảm nhận được cuộc sống chân thực đến thế”.
Tiểu Tháp nói: “Chân thực?”
Diệp Quân gật đầu: “Trước đây mỗi ngày của ta chỉ có chiến đấu hoặc là trên đường chiến đấu, ngoài tu luyện vẫn là tu luyện, lúc nào cũng có kẻ thù… Ta giống như một cái máy…”
Nói đến đây, hắn bật cười: “Hôm nay làm việc, lần đầu tiên ta cảm nhận được thời gian rất dài, rất có ý nghĩa, cảm giác này thật tuyệt”.
Tiểu Tháp nói: “Mới đầu thì sẽ cảm thấy mới lạ, điều này rất bình thường thôi”.
Diệp Quân cười ha ha.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!