Ba viên linh tinh!
Dương Dĩ An do dự một lúc, sau đó hỏi: “Tỷ tỷ, đưa ta thêm một viên nữa được không?”
Cô gái xinh đẹp lắc đầu: “Không được, những thứ này chỉ đáng giá ba viên linh tinh thôi”.
Dương Dĩ An cắn môi nói: “Được...”
Cô gái xinh đẹp vội vàng lấy ba viên linh tinh đưa cho Dương Dĩ An, Dương Dĩ An cất linh tinh, nói: “Cảm ơn tỷ tỷ!”
Dứt lời, cô bé xoay người rời đi.
Sau khi Dương Dĩ An rời đi, đôi mắt của cô gái xinh đẹp như bắn ra lửa, cô ta nhẹ nhàng vuốt ve bụi nấm linh chi màu vàng, kích động nói: “Vậy mà lại là nấm linh chi vàng trong truyền thuyết... nó ít nhất cũng phải được ba trăm viên linh tinh! Đúng là đồ ngu...”
Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt cô gái xinh đẹp, cô ta giật nảy mình: “Ngô quản sự?”
Ngô quản sự lắc đầu: “Lòng tham không đáy, nếu ngươi cho cô bé thêm một viên linh tinh, ta có thể giảm nhẹ hình phạt với ngươi, nhưng ngươi thực sự quá ác độc”.
Vẻ mặt cô gái xinh đẹp chợt thay đổi, cô ta vội vàng nói: “Ngô quản sự, ta là người nhà họ Tần, ta...”
Ngô quản sự đánh ra một chưởng, cô gái xinh đẹp lập tức ngã xuống đất, dù không chết nhưng đan điền đã bị phá hủy, từ nay về sau sẽ trở thành phế nhân.
Ngô quản sự nói: “Bảo người nhà họ Tần đến đón ngươi về đi”.
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
...
Sau khi rời khỏi điện Nhiêm Vụ, Dương Dĩ An chạy thật nhanh về phòng của mình, chui xuống gầm giường mò một lúc, chằng mấy chốc cô bé đã lôi ra được một cái túi, trong túi đó đựng đầy linh tinh.
Cô bé lấy ra đếm từng viên một, cuối cùng cũng chỉ có một trăm hai mươi chín viên.
Cô bé đếm lại một lần nữa.
Vẫn là một trăm hai mươi chín viên.
Dương Dĩ An nghiến răng thật chặt, cô bé cầm lấy túi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy trời đã sắp tối, cô bé đeo túi lên rồi chạy nhanh ra ngoài.
Một lúc sau, cô bé đã đến Linh Bảo Các.
Sau khi xách túi chạy vào Linh Bảo Các, cô bé chỉ vào một thành kiếm đang trên trên tường: “Ta muốn thanh kiếm này”.
Thanh kiếm mà Dương Dĩ An đang chỉ dài ba thước bảy, rộng bằng hai ngón tay, lưỡi kiếm đúc bằng thép đen, không có hoa văn, rất sạch sẽ.
Ở trong Linh Bảo Các, ông lão ở sau quầy nhìn vào thanh kiếm đó rồi nói: “Thanh kiếm vô danh này cấp Linh, một trăm ba mươi viên linh tinh!”
Dương Dĩ An đặt túi lên bàn, nghiến răng nói: “Ta chỉ có một trăm hai mươi chín viên linh tinh, bán không?”
Ông lão lắc đầu: “Giá cả cố định rồi”.
Dương Dĩ An cầu xin: “Ít hơn một viên cũng không được sao?”
Ông lão vẫn lắc đầu.
Dương Dĩ An siết chặt hai tay như thể đang do dự gì đó, một lúc sau cô bé hít một hơi thật sâu, sau đó lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra, cô bé nhìn sợi dây chuyền đó một lúc rồi run rẩy đặt nó lên quầy: “Đổi cái này thành một viên linh tinh được không?”
Trước kia, dù cho suýt chết đói cô bé cũng không lấy sợi dây chuyền này ra.
Bởi vì đây là món đồ duy nhất mà cha mẹ cô bé để lại cho cô bé.
Ông lão nhìn sợi dây chuyền, gật đầu: “Được”.
Nói rồi, ông ta nhận lấy sợi dây chuyền đó, sau đó tháo cả bao kiếm vô danh đưa cho Dương Dĩ An, Dương Dĩ An cảm giác như mình vừa nhặt được kho báu, cô bé nhìn sợi dây chuyền trong tay ông lão rồi cầm thanh kiếm chạy ra ngoài.
Khi trời tối.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!