Lúc này hắn chợt hiểu thì ra kiếm ý của hắn có liên quan tới tâm cảnh và trật tự.
Dương Dĩ An bỗng quay đầu lại nhìn Diệp Quân, nghi hoặc hỏi: “Lỗi của huynh?”
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, mỉm cười: “Đương nhiên, nếu ta gặp muội sớm hơn thì muội sẽ không phải khổ thế này”.
Dương Dĩ An ngơ ngác.
Diệp Quân xoa đầu cô bé: “Phía trước náo nhiệt quá, chúng ta đi xem đi”.
Nói xong hắn kéo Dương Dĩ An đi về phía trước.
Thành Thanh Châu hôm nay vô cùng nhộn nhịp, đường phố đông đúc người qua lại, may mà sau này thành Thanh Châu mở rộng, nếu không cũng không thể chứa được nhiều người như thế.
Hôm nay Dương Dĩ An rất vui, kéo Diệp Quân đi ăn món này rồi lại ăn món kia, trên tay cầm một đống đồ ăn.
Advertisement
Hai người đi dạo một lúc rồi tới Tiên Bảo Các.
Tiên Bảo Các tọa lạc ở nơi phồn hoa nhất thành Thanh Châu, người các châu đến đều sẽ tới đây chơi, người giàu sẽ đi mua sắm một lượt, chỉ cần ngươi có tiền là hầu như có thể mua được mọi thứ mà ngươi muốn.
Trong dân gian có câu: Chỉ cần ngươi có tiền thì không có chuyện gì Tiên Bảo Các không làm được.
Tuy rằng Diệp Quân rất không muốn vào Tiên Bảo Các, nhưng Dương Dĩ An muốn vào xem, hết cách, hắn chỉ đành dẫn cô bé vào.
Tiên Bảo Các có chín tầng, trừ khu vực tầng một xử lý các hoạt động dịch vụ ra thì bên trong còn có các dịch vụ giải trí khác, chẳng hạn như tổ chức tiệc, đấu giá, xông hơi các loại.
Tóm lại, muốn gì có đó.
Dương Dĩ An chưa đến nơi này bao giờ, vừa vào cô bé đã bị sự trang trí sang trọng trước mắt làm cho chấn động, cô bé bước đi cũng thận trọng, sợ giẫm hỏng của người ta, bởi vì gạch dưới chân được lát bằng loại đá đặc biệt, vừa nhìn đã biết rất có giá trị.
Dường như nhìn thấy gì đó, Dương Dĩ An chỉ vào một bức tường: “Oa, huynh nhìn kìa”.
Diệp Quân nhìn lên tường, trên đó có một tảng đá sáng rực to bằng quả dưa hấu, tản ra ánh trăng mờ ảo, vô cùng đẹp.
Dương Dĩ An chớp mắt: “Đó là gì vậy?”
Diệp Quân cười: “Đá Minh Nguyệt, chuyên dùng để chiếu sáng”.
Dương Dĩ An nghiêm túc hỏi: “Đắt lắm đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc là hơi đắt một chút”.
Dương Dĩ An nhìn xung quanh: “Những thứ này đều là của nhà Viện trưởng ạ?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Dương Dĩ An bỗng quay lại nhìn Diệp Quân: “Viện trưởng nhiều tiền như vậy có tiêu hết được không nhỉ?”
Diệp Quân: “…”
Dương Dĩ An cười khúc khích: “Chắc chắn là tiêu không hết, thật muốn được tiêu giúp hắn”.
Diệp Quân cười to: “Sau này sẽ có cơ hội ha ha”.
Hai người đi dạo tới tầng hai, nhưng đang định đi vào thì bị một quản sự ngăn lại.
Quản sự mỉm cười: “Hai vị, đây là nhà ăn tự chọn, đi vào cần trả mười viên linh tinh, mỗi người mười viên”.
Mỗi người mười viên!
Vẻ mặt Dương Dĩ An thay đổi, cô bé xòe tay ra đếm, hai mươi linh tinh có thể mua được rất nhiều bánh bao.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!