Dương Dĩ An cũng hơi lo lắng, cô bé biết Diệp Quân rất mạnh, nhưng cô bé vẫn lo…
Trên võ đài, uy lực của các cường giả Tuế Nguyệt Đại Đế ngày càng mạnh, không đến mười lăm phút đã có hơn một nửa bị đưa đi.
Diệp Quân liên tục đánh giá xung quanh, chẳng mấy chốc ánh mắt hắn nhìn đến một người đàn ông vóc người vạm vỡ.
Người này chính là Hám Vân Sơn của Vân Châu.
Hám Vân Sơn đứng đó, hai tay khoanh trước ngực như một ngọn núi, sừng sững bất động, dường như uy lực của Đại Đế không có tác dụng gì với y.
Như cảm nhận được gì, Hám Vân Sơn bỗng quay đầu, ánh mắt như núi trấn áp Diệp Quân, khí thế ngút trời.
Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười.
Hám Vân Sơn cau mày.
Y nhìn Diệp Quân, sau đó thu lại ánh mắt, thầm nói: “Sư phụ, người có thấy người này không đơn giản không?”
Giọng nói bí ẩn đó: “Ừ”.
Hám Vân Sơn nói: “Nhưng cảnh giới của hắn rất thấp”.
Giọng nói bí ẩn đó: “Cảnh giới chỉ là một cách so lường thực lực, nó không nói lên toàn bộ thực lực của một người, hiểu không?”
Hám Vân Sơn gật đầu: “Con hiểu”.
Giọng nói bí ẩn nói: “Ta đã quan sát thiếu niên đó từ nãy đến giờ, uy lực Tuế Nguyệt Đại Đế không có tác dụng với tên nhóc này, rõ ràng là tên này đang cố ý giả vờ như thế, thế nên lát nữa nếu đối đầu với hắn thì hãy cẩn thận, đừng bất cẩn và đánh giá thấp kẻ thù của mình, hiểu không?”
Hám Vân Sơn quay đầu lại nhìn Diệp Quân, gật đầu: “Vâng”.
Diệp Quân thu lại ánh mắt khỏi Hám Vân Sơn, hắn lại nhìn Tông Võ, nhưng chỉ thoáng chốc Tông Võ đã quay lại nhìn hắn như bị điện giật, ánh mắt sắc bén như kiếm, như có thể xuyên thấu lòng người.
Diệp Quân sửng sốt, cảm thấy hơi ngạc nhiên, ánh mắt người này sắc bén thật.
Tông Võ lạnh lùng nhìn Diệp Quân, sau đó thu hồi tầm mắt, thầm nói: “Sư phụ, hình như người này không tầm thường chút nào”.
Giọng nói bí ẩn đó: “Vậy thì mới thú vị, chẳng phải thế à?”
Tông Võ cong môi: “Đúng thế”.
Nói rồi gã liếc nhìn Diệp Quân.
Ở đằng xa, Diệp Quân cũng mỉm cười, xem ra cuộc thi Vạn Châu lần này sẽ rất thú vị.
Tông Võ thu lại ánh mắt, gã nhìn xung quanh, sau đó vẻ mặt nghiêm trọng: “Sư phụ, Tuế Nguyệt Đại Đế này quả nhiên khá mạnh…”
Giọng nói bí ẩn nói: “Chỉ là đám tôm tép”.
Tông Võ: “…”
Uy lực của Tuế Nguyệt Đại Đạo đó vẫn liên tục mạnh thêm, ngày càng nhiều người ngã xuống. Khi Chu Khưu xuất hiện trên sân, uy lực của Tuế Nguyệt Đại Đạo đó lập tức biến mất, ít nhất chín mươi phần trăm người trong sân đã bị loại.
Chỉ còn ba mươi mốt người ở lại, mà ba mươi mốt người này đều là yêu nghiệt trong số yêu nghiệt.
Người của Thanh Châu và Nam Châu là nhiều nhất, hai bên đều có sáu người.
Chu Khưu nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt nhìn sang Tông Võ, sau đó cười nói: “Cuộc thi Vạn Châu này chỉ có hai vòng, vòng thứ nhất là sóng lớn loại bỏ sóng nhỏ, chúc mừng các vị đã vượt qua vòng một, tiếp theo là vòng thứ hai, vòng thứ hai là “Trò chơi sinh tử”, rất đơn giản, lát nữa mọi người sẽ dịch chuyển đến một chiến trường đặc biệt…”
Chu Khưu vừa nói vừa xòe tay ra, trong tay xuất hiện hai tấm thẻ bài: “Đây gọi là Thanh Châu Lệnh, chỉ có hai cái, người ở châu nào lấy được một cái và sống sót ra khỏi chiến trường đặc biệt thì có thể bước vào vòng tiếp theo”, ông ta vừa nói thế, khán giả đều ồ lên.
Hai cái!
Điều này có nghĩa là gì?
Tức là vòng thứ hai sẽ trở nên tàn khốc hơn, bây giờ trong sân có người của chín châu, nói cách khác vòng thứ hai kết thúc, sẽ có người của năm châu bị loại.
Khốc liệt thật!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!