Vừa nói xong, bên ngoài sân luyện võ náo động cả lên.
Không chỉ ở sân luyện võ, giờ phút này toàn bộ Vạn Châu đều náo động, khó có thể tin được.
Cùng lên hết đi?
Bảo những thiên tài Thanh Châu và Nam Châu cùng lên?
Kiêu ngạo quá vậy?
Advertisement
Chẳng lẽ người này còn yêu nghiệt hơn cả An Khinh Hàn lúc trước?
Tông Võ là người thế nào?
Thương Châu thực ra chỉ là một châu nhỏ, còn không nổi tiếng bằng Ung Châu và Vân Châu, do đó không ai biết gì về Tông Võ cả.
Nhưng lúc này, vô số người đều bắt đầu tìm hiểu về Tông Võ.
Advertisement
Những người dám nói ra những lời như vậy trong trường hợp này, không phải là kẻ điên thì chính là yêu nghiệt tuyệt thế, tất nhiên, mọi người nghiêng về lý do thứ hai hơn.
Hơn nữa, bây giờ người này đang nắm giữ hai tấm Thanh Châu Lệnh, nói cách khác, chỉ cần gã sống sót bước ra khỏi chiến trường đặc biệt thì gã sẽ không cần đánh vòng ba nữa!
Cuộc thi sẽ kết thúc luôn ở vòng hai!
Đỉnh vãi!
Chẳng lẽ lại có một yêu nghiệt sắp xuất thế?
Trên đài quan sát, viện chủ thư viện Quan Huyên ở Nam Châu cau mày.
Chu Khưu nhìn Tông Võ, mặt mày vô cảm, nhưng bàn tay lại từ từ siết chặt lại.
Bên trong sân luyện võ, lúc đám thiên tài ở Thanh Châu và Nam Châu nghe Tông Võ nói vậy cũng sửng sốt, họ không ngờ người đến từ Thương Châu này lại kiêu ngạo đến thế.
“Mạnh miệng đấy!”
Lúc này, gã thể tu ở Nam Châu đột nhiên bước ra, nhìn chằm chằm Tông Võ nói: “Ta sẽ đấu với ngươi”.
Dứt lời, gã thể tu nhảy lên đánh mạnh về phía Tông Võ như một viên đạn đại bác.
Ở chân trời, Tông Võ giơ tay lên rồi nện thẳng xuống.
Ầm!
Trong phút chốc, gã thể tu lập tức rơi xuống, sức lực mạnh mẽ đập vào mặt đất tạo thành một cái hố lớn, ở trong hố, cơ thể của gã thể tu nứt toác, máu tươi trào ra không ngừng, bất tỉnh nhân sự.
Một cú đấm!
Vào lúc này, mọi người ở trong sân đều bị sốc.
Người ở Vạn Châu cũng chấn động.
Sau khi khôi phục tinh thần, người ở Thương Châu lập tức reo hò một cách điên cuồng.
Bất ngờ!
Vô cùng bất ngờ!
Ở trong sân, vẻ mặt Diệp Trúc Tân và Diệp Thần cũng thay đổi.
Thực lực của người đàn ông ở trước mặt này vượt xa dự đoán của bọn họ.
Tông Võ hờ hững liếc nhìn đám người Diệp Trúc Tân và Diệp Thần: “Đừng lãng phí thời gian, các ngươi có thể lên cùng nhau”.
Lên cùng nhau!
Đột nhiên Diệp Thần từ từ bước ra ngoài, y ngẩng đầu lên nhìn về phía Tông Võ, không nói lời nào, bỗng biến thành một luồng kiếm quang bay vụt.
Tiếng kiếm vang lên!
Ở chân trời, Tông Võ giơ tay lên nện xuống một cú đấm.
Ầm!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!