An Mộc Cẩn trở về phòng, im lặng ngồi trước cửa sổ.
Y chợt nghĩ tới người đã dạy y kiếm đạo - Diệp Quân, nghĩ tới hắn kiên cường bám lấy cường giả bí ẩn để cứu họ ở nơi kia.
Rồi lại nghĩ tới An Khinh Hàn.
Đường tỷ đã dặn y sống trên đời phải biết dữ lên, sống sao cho đừng hổ thẹn lương tâm, đừng sỉ nhục tổ tiên dòng họ.
An Mộc Cẩn hít vào một hơi, lấy bùa truyền âm ra nói: “Tỷ tỷ, việc này vô cùng quan trọng, sợ rằng đệ có thể sẽ khiến cả nhà gặp tai họa. Nhưng Diệp Dương huynh có ơn với đệ, nếu chỉ khoanh tay đứng nhìn thì thật quá hổ thẹn. Khổ rằng đệ đây tài hèn sức mọn, mới xin tỷ giúp đỡ...”
Rồi bóp vỡ mảnh bùa.
Nó hóa thành ánh lửa xuyên thủng không gian rồi biến mất.
Nhưng rồi lại bị một sức mạnh bí ẩn chặn lại trên bầu trời Thanh Châu, hóa thành tro bụi.
Ở Nam Châu.
Diệp Khiếu hỏi người áo đen đối diện: “Nếu chúng ta không thỏa hiệp thì sao? Các ngươi sẽ diệt khẩu à?"
Đối phương khàn giọng đáp: “Tộc trưởng quá lời. Ta đến đây không phải để uy hiếp mà chỉ để nói, nếu tỉ thí vạn châu tiếp tục, Diệp Thần chắc chắn sẽ chết. Tông Võ không chỉ có thân thể bán yêu mà còn đến cảnh giới Đại Đế”.
Đại Đế?!
Diệp Khiếu biến sắc đầy khó tin.
Người áo đen lại nói: “Chúng ta không muốn kết thù với nhà họ Diệp, ngược lại còn muốn giao hảo trọn đời. Mục tiêu của chúng ta là vị trí đứng đầu lần này, mà Tông Võ hoàn toàn có khả năng làm điều đó. Diệp Thần nếu không phục thì có thể khiêu chiến bất kỳ lúc nào, Tông Võ sẽ tự động rút lui nếu thua cuộc”.
Diệp Khiếu sầm mặt trong im lặng.
Người áo đen: “Chuyện lần này là vì một thanh niên tên Diệp Dương, chúng ta chỉ mong các vị đừng xen vào, xem như chúng ta nợ một lần ân tình. Vào lần tỉ thí sau, chúng ta có thể giúp nhà họ Diệp giành hạng nhất. Tộc trưởng hẳn sẽ không nghi ngờ sức mạnh của chúng ta chứ?"
Diệp Khiếu vẫn im lặng.
Người áo đen đứng dậy: “Ta tin ông sẽ không vì một kẻ xa lạ mà làm rạn nứt mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta”.
Sau đó rời đi.
Để lại Diệp Khiếu chỉ biết thở dài.
Đại trưởng lão trong tộc xuất hiện, do dự nói: “Tộc trưởng...”
Diệp Khiếu: “Mọi chuyện không nên như thế này”.
Đại trưởng lão: “Chúng ta không thể chỉ phân đúng sai mà còn phải tính toán lợi hại. Ta không cho rằng việc này có thể xô ngã họ. Hơn nữa chúng ta dù có Tiểu Quân nhưng hắn cũng không cùng huyết mạch, bọn họ đến nói trực tiếp với chúng ta đã là quá nể mặt rồi...”
Diệp Khiếu bất đắc dĩ thở dài.
Tuy nhà họ Diệp thoạt nhìn như đang cực thịnh nhưng đó là nhờ vào danh tiếng Diệp Quân. Bọn họ đang phát triển nhanh chóng, nhưng xét khắp vũ trụ Quan Huyên thì còn thua cả thế lực hạng ba, lại còn không có thực quyền ở Tổng viện thư viện. Nếu không có mối quan hệ với Diệp Quân thì thật sự không đáng để vào mắt.
Cho dù Diệp Khiếu có muốn nhúng tay vào thì cũng không có năng lực, bởi nhà bọn họ chẳng làm được gì thư viện cả.
Đại trưởng lão lại nói: “Tộc trưởng, nếu muốn xen vào thì chỉ còn cách liên hệ trực tiếp Diệp Quân... Nhưng ngài cũng biết, người ta so với Tiểu Quân của chúng ta thì...”
Ông ta bỏ dở tại đây.
Diệp Khiếu ngẩn ra rồi lắc đầu cười khổ.
...
Ở một nơi khác.
Hám Vân Sơn đanh mặt nhìn người áo đen trước mắt.
Đối phương cũng chỉ lẳng lặng nhìn lại.
Một luồng khí tức hùng hậu lao ra từ trong cơ thể Hám Vân Sơn.
Người áo đen nhíu mày.
Giọng nói bí ẩn đó cười hỏi: “Các hạ định giết người diệt khẩu?"
Người áo đen đáp: “Còn phải xem các hạ có thức thời không”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!