Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hậu Duệ Kiếm Thần - Nhất Kiếm Phá Thiên - Diệp Quân (FULL)

Nói xong gã vung tay lên: “Đưa Diệp công tử về cõi chết, ai dám ngăn cản thì đưa người đó đến cõi chết luôn, gia tộc ta sẽ gánh chịu mọi hậu quả”.

‘Tông Võ’ vừa dứt lời, thời không xung quanh gã bỗng rung lên, ngay sau đó mười hai cường giả mặc áo giáp đen chậm rãi bước ra, áo giáp trên người mười hai người này đều là áo giáp dày nặng, không biết được làm bằng vảy gì mà bóng loáng như gương, toát ra khí tức yêu thú và kỳ dị, trong tay họ còn cầm những cây thương dài màu vàng được làm từ chất liệu đặc biệt.  

 

 

Người đàn ông trung niên dẫn đầu là cường giả hai phần thần tính, mười hai cường giả phía sau ông ta đều là cảnh giới Thiên Đạo.  

 

Nếu ở ngoài vũ trụ Quan Huyên thì trận địa này không được gọi là mạnh, nhưng trong vũ trụ Quan Huyên chắc chắn là rất mạnh.  

 

Dù sao bây giờ vũ trụ Quan Huyên, ngoài vài cường giả Đăng Thiên Vực và một số người nhà họ Dương, các cường giả hàng đầu vẫn chưa đạt tới cảnh giới mười phần thần tính.  

 

Nhìn thấy trận thế này, Diệp Quan Chỉ biến sắc.  

 

Cô ấy vốn tưởng lần này đến đây chỉ là chuyện nhỏ nên không dẫn theo nhiều người, cô ấy không ngờ đối phương lại dám làm chuyện này, hành động ngang ngược đến mức xem thường cả nội các. Tất nhiên, điều cô ấy không ngờ tới là đối phương thế mà lại bí mật đào tạo các cường giả đỉnh cấp.  

 

Diệp Quan Chỉ nhìn chằm chằm ‘Tông Võ’, sau đó cô ấy nhìn Diệp Quân ở một bên, trầm giọng nói: “Việt tông chủ, bảo vệ Diệp công tử cho tốt”.  

 

Việt Kỳ đã đứng chắn ở trước mặt Diệp Quân, bà ta cầm trường kiếm nhìn chằm chằm vào đám cường giả bí ẩn vừa bước ra đó, lúc này bà ta cũng cực kỳ ngạc nhiên, bà ta không ngờ đối phương lại dám đối đầu trực diện với Diệp Quan Chỉ, hơn nữa còn có thể gọi nhiều cường giả đỉnh cấp đến như vậy.  

 

Lúc này người đàn ông trung niên dẫn đầu đó bỗng biến mất khỏi đó.  

 

Ầm!  

 

Một khí tức đáng sợ như sóng thần cuồn cuộn lao ra.  

 

Ánh mắt Việt Kỳ hiện lên vẻ hung dữ, bà ta tiến đến một bước vung mạnh kiếm ra, đây là Tuế Nguyệt Nhất Kiếm.  

 

Nhát kiếm này xuất hiện, một luồng sức mạnh bí ẩn xẹt qua, người đàn ông trung niên dẫn đầu cách đó không xa như cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt thay đổi, ông ta đột ngột dừng lại, phóng ra luồng khí tức uy lực cực mạnh chặn trước mặt, thế nhưng chẳng có tác dụng.  

 

Tóc của mười hai người trở nên bạc trắng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được trong cái nhìn chăm chú của mọi người, người đàn ông trung niên mặt đầy nếp nhăn, trông vô cùng già nua.  

 

Nhát kiếm bất ngờ của Việt Kỳ khiến tất cả mọi người ngơ ngác.  

 

‘Tông Võ’ cũng hơi khó tin: “Đây là kiếm kỹ gì thế?”  

 

Gã biết rõ đám thị vệ của mình mạnh đến mức nào, họ được huấn luyện rất bài bản, hơn nữa áo giáp trên người là loại chiến giáp đặc biệt, có thể nói trang bị của họ không thua kém gì đồ của Quan Huyên Vệ, một đánh ba cũng không thành vấn đề.  

 

Thế nhưng lúc này nhát kiếm của Việt Kỳ lại khiến mười hai thị vệ này trở thành bộ dạng như vậy…  

 

Diệp Quan Chỉ cũng khá ngạc nhiên nhìn Việt Kỳ.  

 

Lúc này sắc mặt Việt Kỳ hơi tái nhợt, bây giờ bà ta vẫn còn chưa hoàn toàn khống chế được Tuế Nguyệt Nhất Kiếm này, nên nó làm tiêu hao rất nhiều năng lượng của bà ta.   

 

Lúc này bà ta đã hơi hối hận rồi.  

 

Hối hận vì đã không tu luyện chăm chỉ.  

 

Thật ra khả năng kiếm đạo của bà ta rất tốt nhưng bà ta lại thích nghiên cứu các kiểu võ thuật kiếm đạo, trước giờ bà ta đều khá tùy tiện với việc tu luyện, có thể đột phá thì đột phá, còn nếu không thể đột phá thì cứ kéo dài như vậy.  

 

Bây giờ bà ta mới nhận ra bất kỳ lúc nào thì vẫn là nắm đấm mới dễ nói chuyện.  

 

‘Tông Võ’ bỗng gằn giọng nói: “Thi triển kiếm kỹ này tiêu hao năng lượng rất nhiều, bây giờ bà ta đã thế suy sức yếu, giết bà ta”.  

 

“Hỗn xược!”  

 

Diệp Quan Chỉ quay đầu nhìn ‘Tông Võ’, tức giận nói: “Bà ấy là tông chủ Kiếm Tông ở Thanh Châu, ngươi thế mà lại dám giết bà ấy, ngươi làm thế không sợ gây họa lớn cho gia tộc của mình sao?”  

 

‘Tông Võ’ tức giận nói: “Cô mới hỗn láo đấy. Diệp Quan Chỉ, cô đừng vô liêm sỉ như thế, cô chẳng qua là vì năm đó may mắn giúp đỡ viện trưởng nên mới được thăng chức vào nội các, nếu không cô thậm chí chẳng có tư cách nói chuyện ở trước mặt ta”.  

 

Diệp Quan Chỉ nhìn ‘Tông Võ’ đã hơi điên cuồng, khẽ lắc đầu.  

 

Sau khi nhận được lệnh của ‘Tông Võ’, mười hai thị vệ đang định ra tay thì lúc này Việt Kỳ bỗng tiến lên một bước, cầm trường kiếm trong tay, bà ta nhìn chằm chằm mười hai thị vệ, ánh mắt lạnh lùng: “Ta lại tấn công một nhát kiếm nữa thì tuổi thọ của các ngươi sẽ mất hết”.  

 

Mười hai thị vệ đó lập tức do dự.  

 

Diệp Quan Chỉ nói: “Các ngươi nên biết những gì mình làm bây giờ có nghĩa là gì, các ngươi muốn tự tìm đường chết giống gã à?”  

Người đàn ông dẫn đầu nhìn ‘Tông Võ’ cách đó không xa, sau đó nhìn Diệp Quan Chỉ: “Chức trách vẫn còn, chết có làm sao?”  

 

 

Nói rồi họ lại lao về phía Việt Kỳ lần nữa.  

 

 

Diệp Quan Chỉ sầm mặt.  

 

 

Ánh mắt Việt Kỳ cách đó không xa hiện lên tia tàn ác, bà ta hít sâu một hơi rồi vung mạnh một nhát kiếm.  

 

 

Thời không trước mặt bà ta trở nên hư ảo.  

 

 

Tốc độ của mười hai tên thị vệ bỗng chậm lại, dần dà chúng bị cố định ở nơi đó, sau đó bắt đầu biến mất từng chút…  

 

 

Bị giết tại chỗ.   

Nhấn Mở Bình Luận